Chương 73: ngày 21 tháng 4, B
deyun
Buổi tối, Tần Thái thay đổi về thân thể của mình, đang cùng Đàm Tiếu ngồi ăn cơm ở nhà ăn. Thình lình có người đi từ bên ngoài vào, Tần Thái vừa thấy màn hình quan sát liền vảnh tai chó lên —— Sa Ưng
Cô với Đàm Tiếu nhìn nhau cười, không đi mở cửa: " Chẳng lẽ anh ta còn muốn đánh tôi một trận nữa?"
Đàm Tiếu đang mút xương đầu cá: " Có khả năng."
Tần Thái chu đáo phòng ngừa: " Vậy tôi trốn trước nha."
Đàm Tiếu nghĩ càng chu đáo hơn: " Tốt nhất đổi thân thể đi rồi trốn, đúng rồi, đừng đổi cái mà tôi thích."
= =
Nhưng Sa Ưng không đánh Tần Thái, thậm chí còn không hỏi Tần Thái đang ở đâu, anh ta chỉ ngồi xuống ăn bữa cơm rồi đi mất. Tần Thái trốn hai canh giờ, lúc Đàm Tiếu đi lên tìm còn mang theo biểu tình rất kì quái: " Anh ta phái một người về tuyến ba."
Tần Thái thật tức giận: " Không thể nào, tốt xấu gì tôi cũng là người đứng đầu tuyến ba, anh ta xếp người sao lại có thể không thông qua tôi mà chỉ nói cho anh?"
Đàm Tiếu trấn an cô: " Người này tuyệt đối có thể giúp chúng ta."
" Hả?" Tần Thái không giận nữa: " Thật sao?"
Đàm Tiếu trầm mặc nhìn Tần Thái hai phút, đột nhiên vỗ vỗ đầu cô: " Cô quả nhiên nghĩ chu đáo hơn tôi. Sa Ưng lại không hề ngốc, sao có thể không biết Nhan Nguyệt Dung muốn lợi dụng anh ta. Tuy rằng rất là giận dữ nhưng xem ra cũng biết cô có dụng ý gì. Một bước đi này coi như không tồi, có thể nối lại mối quan hệ này, về sau tuyến ba cần dùng người thì tiện hơn các tuyến khác."
Tần Thái cảm thấy cô vẫn nên là tiếp tục nghiên cứu hồn phách thôi.
Tại phòng thí nghiệm của tầng hầm, Tần Thái vẫn đang quan sát linh, giác, mệnh tam hồn khác nhau chỗ nào, thật kỳ quái, trời cao cho tam hồn công năng không giống nhau, chúng lại chẳng khác biệt gì nhau.
Bảy phách còn lại cũng giống nhau như đúc, Tần Thái từng bước từng bước nghiên cứu. Lần trước Tang Cốt Nê cùng Thích Ấn, Vô Địch Tử mang hồn phách về đều được lưu giữ ở đây.
Nhưng mấy hồn phách đó đã khá lâu, Tần Thái thấy đã có một phách của họ bị héo rút. Cô đem hồn phách đó ly ra, nó liền mất đi ký ức.
Đây là một dạng tổ hợp kỳ quái, trong bảy phách có ký ức, có tính cách, có việc làm yêu thích, còn có thiện ác của thân chủ. Nhưng chúng nó lại sống dựa vào nhau, giống như tam hồn thiên, địa, mệnh, tuy phân biệt nhưng cũng liên quan đến bảy phách còn lại.
Thật giống như một cái máy tính, nếu trong một hệ thống bị mất đi một linh kiện nhỏ thì không cách nào vận hành như bình thường được.
Mà tựa như Chúa sáng thế cố tình giấu đi những bí mật sâu trong đó nên mỗi một hồn phách nhỏ đều giống nhau như đúc.
Tần Thái bắt đầu hiểu cái gì gọi là quỷ ám —— một phách của một người bị lạc mất, một phách khác phát hiện nên nhập vào. Một đầu lại có hai ý thức tất nhiên sẽ có những hành động khác thường, muốn không điên cũng khó.
Như vậy, nếu đem hồn phách ngoại lai đó bắt ra, người này sẽ trở lại bình thường đúng không?
Thế này đúng là kỳ diệu, chẳng trách Thông Dương Tử lại trầm mê.
Trải qua nhiều lần thực nghiệm, rốt cuộc Tần Thái phát hiện —— dùng chú ly ly hồn với một hồn phách đầy đủ, ly ra trước là linh hồn, sau là giác hồn, tiếp theo là bảy phách, mệnh hồn cũng chính là thi hồn, thường sẽ lưu đến cuối cùng. Bởi vì mất đi mệnh hồn , tức là chết ( mệnh hồn định tuổi thọ).
Mệnh hồn có thể hấp thu dương khí của cơ thể con người, sau đó năng lượng của nó sẽ dần dần bị tiêu trừ. Chúng nó như là đồng hồ đếm ngược tuổi thọ của con người, một chút một chút đến gần với số tuổi chết.
Cho nên có một số loài động vật có thể phát hiện người sắp chết, bởi vì nó có thể cảm nhận được mạnh yếu của mệnh hồn.
Tần Thái vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để phân biệt mười mảnh nhỏ giống nhau như đúc này, đang nghĩ nghĩ thì ngủ mất. Xuất hiện trước mắt là một màu đen, sau một lát Tần Thái lại phát hiện chính mình đang rời trấn Chu Dương , đi ra đường cái cách nhà không xa.
Có hai người đang xách một người phụ nữ đi tới, tóc người đó che khuất mặt, Tần Thái bước lên nhìn thì thấy đó là mẹ của cô, Chu Bích Hoa.
Cô phản xạ có điều kiện ngăn đám người kia: " Các ngươi là ai, mau thả bà ấy ra!!"
Hai người đàn ông kia ăn mặc rất cổ quái, đều mặc đồng phục của cảnh sát, một tay cầm gậy gộc một tay cầm xích sắt. thấy Tần Thái chặn đường thì trưng ra vẻ mặt ngạo khí: " Con gái nhà ai mà ngăn chúng ta làm việc? mau tránh ra!"
Đương nhiên Tần Thái không tránh: " Bà ấy phạm phải chuyện gì mà các người lại bắt bà đi? Không không, dù bà có làm gì, thì các người cũng không thể mang bà ấy đi!"
Cô sốt ruột đến hung dữ ,tay phải rút lưỡi hái ra, tay khác kéo Chu Bích Hoa đang bị nắm bởi hai người kia kéo ra: " Về nhà đi."
Hồn phách của mẹ Tần có chút ngốc, tựa như cái gì cũng không biết. Tần Thái vẫn đang phòng thủ với hai người kia, họ chỉ nhìn nhau: " Người này thật không nói lý, tốt thôi, ba năm sau chúng ta lại đến."
Tần Thái nhìn xem mẹ Tần ở phía sau: " Mẹ, mau về nhà!!"
Mẹ Tần ngơ ngác đi vào trong nhà, độ nhiên Tần Thái tỉnh dậy. Lúc tỉnh tim trong ngực cứ nhảy thình thịch, mẹ Tần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cô cần phải về nhà một chuyến mới được.
Việc này không thể để cho Đàm Tiếu biết, tuy mình với anh ta bây giờ rất thân mật nhưng nói đến việc người nhà như thế này thì không nên trộn lẫn. Sa Ưng càng không được, Tần Thái có hơi khó xử.
Cô muốn đi trấn Chu Dương, khẳng định không thể dùng thân thể của chính mình nếu không sẽ bị người khác nhận ra —— cho dù không bị nhận ra thì cha cô cũng sẽ nghĩ đến món tiền thưởng của Trật Tự.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Quốc Màu Xám tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Quốc Màu Xám, truyện Vương Quốc Màu Xám , đọc truyện Vương Quốc Màu Xám full , Vương Quốc Màu Xám full , Vương Quốc Màu Xám chương mới