Buổi tối ngày hôm sau, tiếp tục đi làm. Đường Bố vẫn ít nói như cũ, Tần Thái vẫn làm chân chạy vặt như bình thường.
Lưu Trí mới tới là người sinh động, từ lúc hắn tới ba người khác chưa bao giờ được yên. Mà hắn lại nhanh chóng thân thiết với Hùng Thiên Lâm. Chỉ trong thời gian ngắn hắn đã quên có một người đang tồn tại là Đường Bố.
Cho nên bây giờ trong đội hai con người được cho là kém cỏi nhất là Tần Thái và Đường Bố.
Đến bốn giờ là lúc tan tầm, Tần Thái có cơ hội nói chuyện riêng với Đường Bố: "Không phải anh muốn học nghệ với sư phụ tôi sao? Đi thôi."
Đường Bố nửa tin nửa ngờ: "Bây giờ?"
Thái độ Tần Thái rất lạnh nhạt: "Thế anh nghĩ phải khi nào?"
Đường Bố hơi do dự, vẫn quyết định đi.
Nơi đến đúng là chỗ Bạch Hà ở, Đường Bố luôn cẩn thận, không từ thủ đoạn muốn bái một người làm thầy thì chắc chắn có hiểu biết về Bạch Hà.
Bây giờ ở Trật Tự, người được công nhận lợi hại nhất đương nhiên là Tôn chủ. Nhưng kiểu của Tôn chủ giống như Ngọc Hoàng đại đế vậy, chỉ như một nhận vật trong thần thoại, hiện giờ chỉ là một pho tượng.
Tìm đến thì làm được gì.
Người đứng thứ hai là Tiên tri, nhưng đó là người có bản lĩnh trời sinh. Người khác muốn học cũng không học được. Địa vị thứ ba chính là Sứ giả của Tôn chủ, Yến Trọng Hoan.
Hắn chịu vào đội tuần tra chính là nhắm đến Yến Trọng Hoan. Nhưng trải qua mấy tháng ở chung, hắn ta cực kì thấy vọng—— mấy người trong đội tuần tra này, chỉ giống như đội tuần cảnh của nhân dân mà thôi. Hoàn toàn không phải là dáng vẻ mà hắn tưởng tượng.
Cho đến khi Tần Thái xuất hiện!
Từ lần ở khách sạn Giang Minh, thân thủ của Tần Thái lúc đuổi theo chiếc xe container, mới cho hắn hi vọng từ một đám rác rưởi. Hắn cũng có chút hiểu biết với mấy người thượng cấp của Trật Tự, khi đó hắn bắt đầu cẩn thận nghiên cứu Bạch Hà.
Cuối cùng quyết định xuống tay từ Tần Thái.
Coi như đây là nước cờ nguy hiểm, hắn cảm thấy Bạch Hà là một người chính trực như vậy, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc đệ tử của mình cấu kết với Hắc bang. Cảm thấy bản thân đã chọc đúng yếu điểm của Tần Thái.
Nhưng hắn cũng là một người cẩn trọng. Tần Thái cứ như vậy đáp ứng rất thống khoái, lại vượt qua dự đoán của hắn. Lúc này trong lòng hắn không ngừng do dự.
Lúc thấy Tần Thái thật sự đưa hắn đến nơi ở của Bạch Hà, tâm hắn buông xuống một nửa—— ít nhất tại nơi của Bạch Hà, Tần Thái sẽ không dám xằng bậy.
Tần Thái đưa hắn lên lầu, đi vào phòng. Đường Bố thoáng do dự, thấy bên trong bài trí nội thất, quần áo theo phong cách Bạch Hà, lúc này mới đi vào.
Tần Thái rót cho hắn chén nước, là người cẩn thận tất nhiên sẽ không uống: "Người khác đâu?"
Tần Thái ý bảo hắn ngồi xuống ghế sô pha, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng động của người thứ ba. Lập tức sắc mặt Đường Bố thay đổi: "Người không có ở đây? Vậy cô đưa tôi đến đây làm gì?"
Tần Thái nâng trong tay ly nước, thần sắc đạm mạc vượt mức bình thường: "Đương nhiên là giải quyết vấn đề giữa chúng ta."
Tức khắc Đường Bố liền đứng dậy: "Cô muốn làm cái gì? Nếu không có Bạch Hà, tôi đi trước."
Ly nước trong tay Tần Thái là nước sôi, dường như cô không hề thấy nóng. Đường Bố nhìn quanh bốn phía, nơi này vốn chỉ có một phòng ngủ, lúc Tần Thái tới ở thì chia làm hai gian, Bạch Hà ở phòng khách, Tần Thái ở phòng trong.
Hắn đứng dậy rồi đi ra cửa, rõ ràng cửa ở trước mắt nhưng đi thế nào cũng không tới được.
Tần Thái thưởng thức ly nước trong tay, nhìn hắn liên tục quay quanh phòng như bọ không đầu: "Ngươi nghĩ sẽ bái nhập vào môn hạ sư phụ ta, nhưng ngươi xem, nơi này căn bản không có vị trí của ngươi. Ta không làm được yêu cầu của ngươi" Cô nhẹ giọng thở dài: "Nhưng cũng muốn ngươi giữ bí mật cho ta. Làm sao đây, Đường Bố?"
Rõ ràng là ngữ khí vân đạm phong khinh, nhưng một đầu Đường Bố toát mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới thật sự ý thức được chính hắn đã nhìn lầm người.
Tuy rằng nha đầu này chỉ mới mười bảy, nhưng tuyệt không phải là người mềm yếu. Cũng đúng, cô ta có thể qua mặt Bạch Hà cấu kết với Hắc bang, sao có thể là người lương thiện được?
Thật sự đã quá lỗ mãng!
Tần Thái lấy từ trong ngăn tủ ra một lát khoai tây ống, bên cạnh là một thùng gạo ngâm dầu cải.
Tần Thái dùng gạo ngâm vẽ vài đường lên mặt đất, Đường Bố bắt đầu đi theo đường mà cô đã vẽ. Lúc Tần Thái dẫn hắn ra ngoài cửa còn rất cẩn thận khóa cửa lại: "Thật xin lỗi, phiền ngươi đi thêm một đoạn đường nữa. Không thể làm bẩn nơi này được."
Đường Bố không nhìn thấy Tần Thái, nhưng hắn có thể nghe rõ cô đang nói gì. Trong thế giới hỗn loạn, chỉ có một con đường duy nhất. Tim hắn đập càng lúc càng nhanh: "Đừng giết ta."
Dọc theo đường gạo, rất nhanh đã ra hành lang. Lúc ấy là 5 giờ sáng, rất ít người đi trên đường. Tần Thái vứt gạo rất nhanh, chỉ ném một cái. Ba người lạ ngẫu nhiên đi qua, chỉ thấy một cô gái nhỏ đang ôm cái gì đó trước ngực, sau lưng là một người đàn ông đi theo.
Tuy rằng có đủ gạo, nhưng không nên đi quá xa.
Cách tầm 500 mét, có một ngõ nhỏ rất hẻo lánh. Bên trong có đường cống thoát nước, với sức lực bây giờ thì Tần Thái tháo lên rất dễ dàng. Mà hẻm nhỏ vốn không có nhiều người, đến quỷ cũng không thấy.
Tần Thái mở nắp cống ra, Đường Bố sắp hỏng mất: "Cầu xin cô đừng giết tôi!"
Đối với kiểu cầu xin này, Tần Thái thật sự không nghe vào tai, cô nắm một nắm gạo, ném xuống cống. Quả nhiên, Đường Bố trượt chân vào đó.
Cống thoát nước cùng lắm chỉ cao bốn mét, chắc chắn hắn sẽ không ngã chết. Đường Bố ngã vào nước bẩn, hắn biết việc quan trọng bây giờ không phải là kêu đau: "Chị Tần, tôi sai rồi! tôi thề nhất định sẽ giữ bí mật, xin ngài tha thứ cho tôi, coi như tôi bị quỷ ám đi!"
Tần Thái cầm tỏng tay nắp cống, nhìn Đường Bố đang giãy giụa dưới nước cống, trong lòng cô hoảng hoặc. Rốt cuộc cô đã biến thành thứ gì đây? Vận mệnh như một sợi dây thừng không ngừng kéo cô đi. Phía trước phải chăng cũng có một con đường quỷ trận, từng bước một đưa cô chìm xuống vực sâu?1
Bên trong cống ngầm, nước bẩn bao phủ gần như toàn bộ gương mặt Đường Bố. Thanh âm hắn dường như không còn rõ ràng: "Chị Tần! Nếu hôm nay cô thật sự giết tôi ở đây bị người khác nhìn thấy, cô cũng giết luôn sao?"
Tần Thái đang định đóng nắp cống thì bỗng dừng lại, Đường Bố hoảng loạn bò lên trên, nhưng chỉ phí công.
"Cô có thể chắc chắn không có ai trong Trật Tự nhìn ra cô sao? Khi đó thì cô làm sao? Cầu xin cô hãy thả tôi ra, nhà tôi còn em trai đang đi học, tôi còn phải nuôi nó. Tôi mà chết thì nó không biết sẽ ra sao, cầu xin cô đó!!"
Vì một lời nói dối, không ngừng xây những lời nói dối khác để che đậy.
Đây là chính cô sao??
Tần Thái ngồi trước miệng cống, mặt nước bẩn dường như phản chiếu hình dáng cô. Trầm mặc chừng hai ba phút: "Đường Bố, chuyện hôm nay tốt nhất là ngươi chôn vào bụng, bằng không tôi sẽ cho anh cái chết còn đáng sợ hơn hôm nay."
Đường Bố vừa nghe, như gặp được cứu tinh: "Nhất định, nhất định rồi!! Nếu làm trái lời thề, Đường Bố tôi sẽ bị chết cháy, chết không toàn thây!"
Tần Thái không tốn nhiều sức đưa Đường Bố lên. Một thân hắn đầy nước bẩn, ánh mắt còn vương sự hoảng sợ, nhìn rất khôi hài.
"Ngày mai, nếu có người hỏi đến chuyện hôm nay..." Tần Thái vờ vĩnh dọa hắn, Đường Bố rất thức thời: "Là tôi nói đùa, nói đùa thôi!"
Tần Thái gật đầu, xoay người rời đi. Phía sau Đường Bố gọi cô: "Chị Tần, nếu không cô thu tôi làm đồ đệ đi? Chỉ cần cô chịu dạy tôi, tôi tự nguyện dẫn ngựa xách giày, hầu hạ cô chu toàn!"
Lời vừa nói, Tần Thái liền nghĩ đến hai tên đồ đề mắc dịch kia của mình, giận sôi máu: "Cút!!"
Việc này coi như xong, về sau Tần Thái ngày càng làm việc cẩn thận hơn. Cũng may coi như Đb giữ chuyện kín như bưng, không ai nhắc tới việc này. Tần Thái cảnh giác mấy ngày, dần dần cũng yên tâm.
Âm mắt có một yếu điểm, tuy rằng có thể thấy được chuyện sắp xảy ra, nhưng cũng phải chịu ảnh hưởng từ nhân tố khác. Giống như sau một ngày quá mệt, tối ngủ sâu, thì không thấy gì hết.
Trong ngày tiếp xúc với những thứ ấn tượng mạnh, như xem phim kinh dị, làm nhiễu loạn thần kinh đại não, cũng ảnh hưởng đến sự phát huy của âm mắt.
Tần Thái biết rằng năng lực phát ra không từ âm mắt, tuy rằng cũng muốn tối đa sức mạnh hơn, nhưng chuyện này không phải muốn là được.
Có đôi khi cả ngày trôi qua yên bình, cả người tê dại không suy nghĩ, thì cũng sẽ không nhìn được ngày mai có chuyện gì.
Lúc Tần Thái thành cương thi, tuy rằng lâu lâu ngủ được một chút, nhưng so với lúc làm người thì đã ít đi rất nhiều. Do đó việc sử dụng năng lực suy đoán cũng giảm.
Cho dù thế nào, đang giữa trưa, cô lại ngủ gật rồi mơ thấy chuyện rất kì lạ.
Lúc đứng giữa giao lộ đang thi công, xe qua lại rất ít. Một chiếc BYD màu đen xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, rồi đột nhiên đụng phải một người!
Tốc độ quá nhanh, Tần Thái không kịp chạy tới ngăn, chiếc xe đen kia đã cán thẳng qua người bà lão.
Tần Thái đứng bên cạnh xe, chứng kiến cảnh này chỉ lắc đầu—— bà lão kia bị xe cán qua chân. Chuyện sau đó càng làm cho cô phải kinh ngạc hơn chính là—— tài xế chiếc xe đen kia hoang mang bước xuống, hắn không hề phát hiện Tần Thái, nhưng Tần Thái lại nhận ra hắn.
Hắn là Tần Tiểu Vinh—— anh thứ hai của cô. Bây giờ đang học năm ba đại học Tam Họa.
Tần Thái thở dài, đang nghĩ phải tới giúp hắn cứu bà lão kia, thì Tần Tiểu Vinh leo lại lên xe. Hành động của hắn làm Tần Thái có nằm mơ cũng không nghĩ tới—— hắn quay đầu xe lại, cán thẳng qua bà lão lần nữa.
Không còn nghe được giọng hét của bà lão, trên mặt đất chỉ là một mảng máu đặc.
Tần Thái bật tỉnh, toàn thân rét run. Nhưng bây giờ là ban ngày, cô không ra khỏi nhà được!
Cô chỉ có thể gọi điện cho Đường Bố: "Lập tức đến giao lộ đang thi công, tìm chiếc BYD màu đen, biển số là: hu******, lập tức ngăn hắn lái xe!!"
Đường Bố luôn mong Tần Thái tìm hắn hỗ trợ, lúc này không nói hai lời, đồng ý liên tục.
Tần Thái gọi đến số điện thoại của hàng xóm ở Chu Dương trấn, hàng xóm nhận được điện của cô, nói cho biết Tần lão nhị đã lắp đường dây điện thoại, còn kỳ quái sao Tần Thái không có số của nhà mình.
Tần Thái không muốn nói nhiều, cho đến khi em trai thứ 5 nghe điện. Tần Thái lập tức bảo nó kêu anh hai tới. Tần Tiểu Quý rất thông minh, lập tức nghe ra giọng của chị tư, oa một tiếng khóc lên: "Chị tư!!"
Lòng Tần Thái nóng như lửa đốt, chỉ liên thanh thúc giục: "Mau, gọi anh hai tới nói chuyện!!"
Tần Tiểu Quý làm cô thêm mơ hồ tuyệt vọng: "Anh hai... không có di động, cha nói không cho ảnh tiêu xài hoang phí."
Làm sao bây giờ?
Tần Thái không có cách nào, gọi đến cho Thanh Hạt Tử. Nhận được điện thoại của cô, Thanh Hạt Tử được sủng mà sợ: " Chị Lam!! Gần đây chị đi đâu vậy, chúng tôi nhớ chị muốn chết!!"
Tần Thái gấp gáp: "Anh lập tức tới đại học Tam Họa, giúp tôi tìm người tên Tần Tiểu Vinh, có bắt trói thì trói cho kĩ, không cho anh ta làm cái gì hết!!"
Thanh Hạt Tử nhanh chóng đồng ý: "Chị Lam... chị có rảnh thì về đây đi. Chuyện của tôi với Thích Ấn, Vô Địch Tử không quan trọng. Chỉ có anh ta thì..."
Trong lòng Tần Thái rơi xuống: "Đàm Tiếu làm sao?"
Thanh Hạt Tử mơ hồ nói: "Dù sao, cũng không tốt lắm."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!