Lần nào cũng phá vỡ sự hiểu biết của bọn họ, Lâm Phong cứ như một vị thần tiên từ trên trời rơi xuống vậy, cho dù là đối mặt với kẻ địch thế nào thì vẫn có thể dễ dàng đánh bại, hoàn toàn không thể nhìn ra điểm giới hạn của anh ở đâu.
"Cậu... Cậu..."
Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong mà không thể tin nổi, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì.
"Nếu ông đã nói nhóm người chấp pháp các ông có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau!"
"Vậy thì tôi cho các ông ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu các ông không thể tìm ra kẻ thuê tên thương pháo sư đó! Tôi sẽ dùng cách của mình để giải quyết vấn đề, tôi đã cho các ông cơ hội rồi, đến khi đó đừng có nói lòng dạ tôi độc ác!"
Lâm Phong lạnh lùng nói.
"Cách của cậu là gì?"
Vân Trung Thiên lau máu tươi bên khoé miệng, run rẩy hỏi.
"Tất cả những kẻ mà tôi nghi ngờ đều phải chết! Tôi sẽ khiến thế lực của tất cả những kẻ đó tan tành không còn mảnh giáp!"
Lâm Phong dừng lại một chút, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Trung Thiên nói:
"Thà rằng dạy tôi phụ bạc người trong thiên hạ, chứ đừng dạy người trong thiên hạ phụ bạc tôi."
Nói xong, Lâm Phong quay người rời khỏi liên minh võ đạo luôn.
Thấy Lâm Phong đã đi xa rồi.
Đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương mới dám bước ra trước đỡ Vân Trung Thiên dậy.
"Lão Vân... Rốt cuộc thực lực của tên Lâm Phong này là gì?"
Dương Đỉnh Thiên đã cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lời nói vẫn không kìm được mà run rẩy.
Vân Trung Thiên suy nghĩ một lát, rồi trầm giọng đáp:
"Tôi cũng không nhìn ra được! Khí tức võ đạo trên người cậu ta không lộ diện, mà lại sâu khó lường! Trong số những người mà tôi đã gặp, chắc chắn cậu ta xứng đáng xếp vào trong ba hạng đầu!"
"Tôi đoán chừng cũng chỉ có hai vị tổng chấp pháp ở tỉnh Giang Nam mới có thể đánh bại cậu ta thôi!"
Vừa dứt lời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!