Một đôi mắt nhỏ nhắn, to tròn nhìn chằm chằm Hà Ca, hơi tức giận nói: “Lại gọi ta làm gì? Có chuyện gì thì đi tìm A Vấn ấy, đừng tìm ta.
Ta ngủ không được nhiều, làm sao chống lại nổi lão thiên tặc đó? Đã nói rồi, đừng đến làm phiền ta mà.”
Cái miệng của anh ta chính là sự cáu kỉnh khi vừa mới “rời giường”, nước trong hồ sen dường như không thể áp chế nổi mùi thuốc súng nồng nặc.
Tôi nhìn đầu rùa, chớp mắt, nhất thời vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Hồi đó, khi bào thai rắn vừa mới chui vào bụng mình, người của Huyền Môn bao vây, tấn công trấn nhỏ, trong một đêm chết mấy mạng người.
Tôi vẫn nhớ Hà Ca từng nói, là Đại sư huynh của anh ta ở bên ngoài điều chỉnh, vật lộn với đám người Huyền Môn.
Nhưng Đại sư huynh của Vấn Thiên Tông này, là...!
Nhìn Hà Ca ở bên cạnh nháy mắt với mình, tôi đột nhiên hiểu ra, vì sao sắc mặt anh ta lại kỳ lạ như vậy.
Đại sư huynh của Vấn Thiên Tông - Vấn Thiên Hà Thọ vậy mà lại là một con rùa khổng lồ? Nhưng may mà Hà Thọ chửi kháy một lúc, cuối cùng cũng đảo mắt nhìn thấy tôi: “Long Duy? Cô tới đây làm gì?” Anh ta nói xong, khẽ nhích một cái, cả người từ dưới đáy hồ sen chui lên.
Lúc này, tôi mới phát hiện, cơ thể rùa của anh ta rất lớn, cả người đen xì, chiếm một nửa diện tích hồ sen.
Vừa đứng dậy, cả hồ sen lay động dữ dội, một chú cá diếc mập mạp thuận theo dòng nước dâng lên bị đánh đến bên bờ, nhảy lên trên bờ.
Chú cá diếc lớn bằng hai ngón tay tôi, quẫy đuôi nhảy lên.
Tôi muốn giữ chân ra đá nó quay lại hồ sen, nhưng lại thấy cái đầu rùa đen xì trước chân lóe lên, nuốt chửng cả chú cá diếc đó.
“Hà Hoan đúng là keo kiệt mà, con cá diếc này cũng trộm từ chỗ nhà ăn của Ý Sinh Tông, còn không phải là cá nuôi hoang dã, mùi vị cũng không ngon lắm.
Không tôn kính Đại sư huynh này chút nào cả, cũng không muốn cho ta ăn đồ ngon! Đây là đang chế ta sống lâu quá rồi chăng!” Hà Thọ hùng hổ mắng mỏ, rụt cái đầu rùa của mình lại.
Sau đó, trừng mắt nhìn tôi, vô cùng khó chịu, nói: “Kẻ chuyên môn gây họa như cô đến đây làm gì? Có phải A Vấn lại rủ lòng thương, muốn hỏi gì? Nhặt cô về ư?”
Tôi vô cùng nghi ngờ Hà Thọ không phải là một con rùa mà là một con gà tây, mồm miệng độc ác, còn hay phun lửa lung tung mới đúng.
Nhưng anh ta nói cũng không sai, tôi đúng là kẻ gây họa.
“Đại sư huynh, đây là tiểu sư muội” Hà Ca vội họ khẽ hai tiếng, nhìn Hà Thọ, nói: "A Vấn...!khụ! Ý của Sư Tôn là bảo huynh bỏ ra ít máu, duy trì sự
sống của cái thai rắn trong bụng cô ấy”
“Duy trì thai rắn?” Hà Thọ phun thứ nước mang vị tanh của cá trong miệng ra ngoài.
Tôi vội vàng nghiêng người, né khỏi thứ nước bắn tung tóe kia.
Bạn đang đọc bộ truyện Xà Đại Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xà Đại Nhân, truyện Xà Đại Nhân , đọc truyện Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân chương mới