Từ khi còn rất nhỏ tôi đã biết mình không được người trong thôn chào đón bởi khi tôi sinh ra xuất hiện hiện tượng vạn xà sóng triều, vì vậy ba mẹ tôi bất đắc dĩ không thể không mang tôi rời thôn.
Mỗi khi nhớ tôi, bà nội tôi đều phải lên thị trấn thăm tôi.
Có một lần duy nhất tôi trở về là khi tế tổ đón tết, khi đó không khí vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều bạn bè cùng trang lứa cũng ở đó.
Nhưng bây giờ, khi tôi xem danh sách mới thấy những bạn bè cùng trang lứa đó không ai nhỏ tuổi hơn tôi.
Tôi lật đi lật lại bản danh sách ba lượt, sau đó suy nghĩ một hồi.
Trong bản danh sách, người sinh cuối có tên Long Lưu Trạch sinh cùng năm với tôi, chỉ đẻ sau tôi hơn một tiếng đồng hồ.
Bởi vì tôi để nguyên tờ danh sách, nên vừa nhìn đã thấy ngay tên người đó.
Dòng chú thích ở đằng sau ngày sinh tháng đẻ của anh ta chỉ có ba từ duy nhất: Người giữ thôn.
Cũng có nghĩa là người này chính là Ngưu Nhị.
Tôi nắm chặt bản danh sách to dày, cố gắng hồi tưởng lại hồi tế tổ có nhà nào mang con trở về không.
Yết hầu giống như bị tắc nghẽn không thông, tôi đành bỏ tờ danh sách xuống, lục lọi khắp ngóc ngách trong phòng làm việc.
Nhưng ngoài mấy con dấu cùng các loại tài liệu hỗn tạp ra thì không có gì khác.
Cả căn phòng trở nên im ắng lạ thường, tôi ôm chặt bản danh sách, trong lòng bỗng thấy hoang mang.
Suốt mười tám năm, trong thôn không có một đứa trẻ nào được sinh ra hay là về sau những người chuyển ra ngoài sinh sống vì muốn đoạn tuyệt qua lại với người trong thôn mà không khai báo, nên mới không thấy ghi trên bản danh sách này?
Chợt xa xa truyền đến tiếng gào thét om sòm của Ngưu Nhị, tôi giữ chặt bản danh sách, khóa cửa lại đi ra ngoài.
Khi tôi bước chân đến sân bên ngoài từ đường, chợt cảm nhận có thứ gì đó đang nhìn mình, tôi bất giác ngoảnh đầu lại nhìn.
Nhưng chỉ nhìn thấy một tòa nhà ba tầng lát gạch, trên lầu ba là một căn gác nhỏ nửa tầng.
Từ xưa đến nay khi đón tết là phải ăn cơm tất niên trước, trưởng thôn bác tôi và cũng chính là cha của Long Thiền sẽ mang bài vị của tổ tiên bày ở chính giữa từ đường.
Người ở trong thôn, lấy nhà làm trung tâm, tập trung quỳ ở sân, sau đó trước bài vị của tòa nhà ba tầng, đồng loạt bái lạy.
Xem ra là đang bái lạy ngôi lầu này!
Lúc trước tuy tôi không tin nhưng sau khi bái xong mỗi người sẽ được Đường Bá và các vị trưởng bối phát một bao lì xì, là do công trướng của thôn phân phát, cũng được không ít tiền nên lúc đó tôi còn bái lạy rất nhiệt tình!
Tôi ngước đầu nhìn tòa lầu, lùi lại mấy bước, sau đó từ từ quỳ xuống.
Đang lúc tôi ì ạch chuẩn bị dập đầu chợt phắt một cái ngẩng đầu lên.
Quả nhiên xuất hiện một vệt đen bên cửa sổ lầu ba.
Tôi nhìn chằm chằm lên cửa sổ, sau đó ánh mắt có chút thất thểu quay ra nhìn thẳng cửa lớn nhà chính.
Khi tế tổ, chỗ đó sẽ bày khắp các bài vị, chật kín, cái nào cũng dùng chữ phồn thể để viết…
Long Thiền từ nhỏ đã được lên huyện học, nên nhận được nhiều mặt chữ hơn tôi, có một năm còn cố ý khoe khoang trước mặt tôi, đọc hết một hơi mấy tên phồn thể được ghi trên các bài vị đó.
"Linh vị tổ tiên Long Hóa Danh, linh vị tổ tiên Long Hóa Anh…"
Tổ tiên…
Tôi thở phì phò, một tay nhét quyển danh sách dài cộp vào trong ba lô, sau đó nhặt một cành củi ở cạnh đó, nện thẳng vào tấm kính thủy tinh bên mép gian nhà chính.
Khi tôi từ cửa sổ leo vào, toàn bộ bài vị ở gian nhà chính đều lẳng lặng đặt ở đó.
Từng cái đều giống như một ngọn núi vững chãi, tôi phủi phủi ba chữ ở trên cùng của mỗi bài vị.
Tổ tiên họ Long!
Tổ tiên họ Long!
Tổ tiên họ Long!
Chẳng lẽ phụ nữ không được khắc lên bài vị sao? Tại sao toàn bộ đều là nam, toàn bộ đều họ Long!
Trong đầu tôi bỗng lóe lên lời của người tài xế, sau đó co giò chạy thẳng lên cầu thang nhà chính.
Nhưng tôi vừa mới chạm chân lên thì vòng ngọc rắn đen trên tay tôi động một cái, Mặc Dạ xuất hiện trước mặt tôi, ngăn tôi lại, lắc đầu về phía tôi.
"Mặc Dạ…" Tôi thở hồng hộc nhìn anh: "Cho tôi gặp cô ta được không? tôi cần hỏi cô ta vài câu.
"
"Cô ta không biết nói.
" Mặc Dạ lắc đầu với tôi, nhẹ nhàng nói: "Đừng đi.
"
Ngoài phòng chợt vang lên tiếng hát của Ngưu Nhị: “Con gái nhà họ Long bị rắn quấn thành xà bà, sinh ra rắn con.
Rắn con được sinh ra lại mang họ Long, bạn nói xem có lạ không, có quái không.
”
Anh ta tiến lại gần, đến ngoài sân thì hét lớn: "Long Duy, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.
"
Mặc Dạ vẫn đứng chắn trước mặt tôi, lắc đầu với tôi: "Trở về đi, em biết nhiêu đó đủ rồi.
"
Long Duy nhìn về phía cầu thang tĩnh mịch, rồi nhìn Mặc Dạ cười khổ: "Tôi sẽ tra ra bằng mọi giá.
"
Sau đó xoay người, bám vào lỗ hổng ở cửa sổ thủy tinh chui ra ngoài.
Lúc quay đầu, những bài vị sơn son bằng gỗ đó tựa như những con quái thú trú ngụ tại đó.
Vừa đi ra, Ngưu Nhị đã sấn lại nói với tôi: "Long Duy, tôi đói quá, ăn cơm! Ăn cơm!"
Tôi nhìn anh ta rồi gật đầu, cùng anh ta ra khỏi thôn.
Vô số người trong thôn bị mất mạng, nên đa số những người ở thôn lân cận đều đi đường vòng.
Bạn đang đọc bộ truyện Xà Đại Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xà Đại Nhân, truyện Xà Đại Nhân , đọc truyện Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân chương mới