Sau khi ba Long Thiền lấy ba mẹ tôi ra uy hiếp tôi đi tìm quan tài rắn, lúc về nhà tôi từng hỏi mẹ.
Năm đó vì sao biết tôi sinh ra sẽ bị tế cho quan tài rắn mà bọn họ vẫn trở về thôn, lúc đó có phải đã quyết định tế tôi cho quan tài rắn rồi không.
Khi đó mẹ tôi nói bà bất đắc dĩ!
Nhưng cũng chính là đêm đó, sau khi tôi hôn mê, hình như mẹ tôi đã nói gì đó với Mặc Dạ, sau đó hai người bỏ đi.
Mặc Dạ rất chắc chắn là ba mẹ tôi không chết, có thể đoàn tụ với tôi, thì chứng tỏ bọn họ không có chuyện gì.
Nhưng thôn Hồi Long cưới vợ đều không có con, Phù Ngàn chỉ sinh ra nam, vì sao mẹ tôi và mẹ Long Thiền có thể sinh ra, hơn nữa còn vừa khéo là chúng tôi.
Tôi đã xem danh sách kia rồi, Mặc Dạ cũng biết, ngay cả lúc tôi chép sinh thần bát tự đi đoán mệnh, hắn cũng không ngăn cản.
Đêm đó lúc tôi chép địa chỉ, hắn đã lấy danh sách đi rồi!
“Long Duy.
” Mặc Dạ quay đầu nhìn tôi, duỗi tay chậm rãi đẩy ngón tay đang kéo lấy ống tay áo của hắn ra: “Có một số việc không biết thì tốt hơn, ba mẹ em còn có chuyện phải làm, cũng không phải là vứt bỏ em không để tâm tới.
”
Tôi nhìn từng ngón tay mình bị đẩy ra, áo bào đen trước mắt lóe lên, Mặc Dạ đã không còn tăm hơi.
Vòng ngọc hắc xà vẫn còn ở trên cổ tay, có lẽ là hắn cố ý để lại, một khi tôi gặp nguy hiểm, hắn sẽ lập tức xuất hiện.
Nhưng chạy tới chạy lui như vậy, Mặc Dạ không mệt sao?
Tôi hơi thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh nắng đầu hạ vừa khéo chiếu lên người, đáng lẽ phải rất ấm áp, nhưng làm thế nào tôi cũng không thấy ấm áp nổi, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Từ khi tôi bắt đầu sinh ra, tôi đã luôn bị bao phủ trong những câu đố.
Không, phải nói là lúc tôi còn ở trong bụng mẹ tôi thì đã từng bước bị gài bẫy rồi.
Tôi ngồi ở đó, đột nhiên cảm thấy mình thật sự không nên hỏi Mặc Dạ vấn đề đó.
Ít nhất nếu trong lòng không xuất hiện nghi vấn, nếu tôi thật sự ra khỏi thị trấn, gặp lại ba mẹ một lần nữa, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ trong lòng đã sinh ra ngăn cách rồi.
Mễ bà Tần cầm rất nhiều thứ, còn đeo một cái túi vải, vừa ho vừa đi ra ngoài, hình như muốn đi đâu đó.
Bả vai tôi đau đớn, vội đỡ lấy bà ấy: “Đi đâu thế ạ?”
Mễ bà Tần vỗ tôi: “Buổi trưa cháu tự nấu mì ăn đi, bà ra ngoài một lát.
”
Tôi nhìn vào trong túi vải, có gạo, có giấy hương, còn có một vài thứ giấu dưới giấy và hương, nhất thời cũng hơi tò mò.
Thời buổi này người vấn mễ ít, ra ngoài vấn mễ càng ít.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến điều gì, tôi nhìn mễ bà Tần: “Bà muốn đến nhà họ Ngụy à?”
Điều bà Ngụy quan tâm nhất là con trai bà ta có con nối dõi không.
Khi nãy vấn mễ trứng nở ra gà là dấu hiệu tốt, cho nên bà ta vui vẻ đi mất, hoàn toàn không biết sau đó trong con gà còn có con rắn.
“Đều là người cùng một thôn, Cốc Tiểu Lan gả vào nhà họ Ngụy cũng là bà xem bát tự, suy cho cùng là bà không nên mềm lòng, để lại mầm họa này.
” Mễ bà Tần ho xong thì lại thở hổn hển.
Vỗ bả vai tôi cười khổ: “Cháu yên tâm, quan tài rắn sẽ không làm gì bà.
Năm đó vấn mễ nhà họ Tần…”
Nói đến đây, trong mắt mễ bà Tần có thứ gì đó lướt qua, bà ấy lại bắt đầu ho dữ dội.
Tôi vội vàng đỡ bà ấy ngồi xuống, đi rót nước cho bà ấy, ho thế này thật sự không biết phải làm sao cả.
“Dù sao bà cũng sống không lâu nữa, có thể cứu được người trong thôn cũng tốt.
” Mễ bà Tần uống nước, vẫn thở hổn hển như cũ: “Trong xương quai xanh của cháu có huyết xà, chuyện này cháu đừng dính dáng vào.
”
Bà ấy đưa ly nước cho tôi, nhẹ giọng nói: “Long Duy, khi nãy bà gọi điện thoại cho một người quen, bọn họ là cao thủ chơi rắn, có lẽ sẽ có cách lấy huyết xà trong người cháu ra.
”
“Cháu nghỉ ngơi trước đã, bà đến nhà họ Ngụy một chuyến.
” Mễ bà Tần chậm rãi đứng dậy, cầm lấy túi vải, lại bắt đầu ho.
Tôi nhìn bà ấy nửa khom lưng ho đến muốn tắt thở, nhưng vẫn đi về phía trước.
Tôi quay đầu nhìn lên mái hiên, cuối cùng vẫn đứng dậy, đóng cửa lại, đuổi theo.
Mễ bà Tần đẩy tôi: “Cháu ở nhà.
”
“Đi xem sao, biết người biết ta.
” Tôi cầm lấy túi vải của bà ấy, cười khổ: “Dù sao huyết xà ở trong người cũng chỉ đau thôi, không chết được.
”
Mễ bà Tần còn muốn nói gì đó, nhưng lại bắt đầu ho.
Tôi vỗ lưng cho bà ấy: “Bà đã uống thuốc chưa? Có thời gian đến bệnh viện khám xem sao, dù không chữa khỏi thì thoải mái hơn chút cũng được.
”
Bệnh lao phổi rất khó trị tận gốc, mễ bà Tần đã là thời kỳ cuối, ho cả đêm, nhúc nhích một chút cũng ho.
Bạn đang đọc bộ truyện Xà Đại Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xà Đại Nhân, truyện Xà Đại Nhân , đọc truyện Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân full , Xà Đại Nhân chương mới