Mặc Khuynh lại không hề phát hiện ra.
Cô cười xoay người, vẫy tay: "Anh cầm ô đi, tôi về đây.
"
Sau đó đi vào màn mưa bụi.
Nhưng mà, một chớp mắt sau, Giang Khắc bỗng vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo người lại.
Mặc Khuynh mất đà bị kéo về sau một bước, lúc đứng vững, gần như chỉ còn cách Giang Khắc một gang tay.
Hơi thở của hắn rơi trên trán và chóp mũi cô, nóng rực, khiến phần da thịt tiếp xúc có cảm giác như bị bỏng.
Mặc Khuynh ngẩn ra, đưa mắt nhìn hắn.
Mà đôi mắt vốn luôn chứa đựng vô số cảm xúc, cực kỳ phức tạp, giờ phút này lại lộ ra một loại cảm xúc cô có thể xem hiểu.
Mặc Khuynh lại ngẩn ra một chớp mắt.
Chiếc ô hạ xuống thấp, che mất ánh đèn, hắn bỗng cúi người, tiến đến gần, khiến cô có ảo giác hắn đang muốn hôn mình.
Nhưng Giang Khắc không làm vậy.
"Này.
"
Mặc Khuynh đứng im không động đậy, bất chợt lên tiếng, giọng nói bình tĩnh.
Loại ngữ điệu bình tĩnh mà thanh lãnh này, giống như đổ xuống một chậu nước đá, cực kỳ dễ khiến người ta tỉnh táo lại.
Ánh mắt Giang Khắc lóe lên, loại cảm xúc gần như không còn lý trí nhạt đi, rất nhanh, ánh mắt hắn trở nên rõ ràng.
Mặc Khuynh chầm chậm hít vào một hơi, hỏi: "Còn có việc?"
Dừng mấy giây, Giang Khắc vẫn còn cầm cổ tay cô, nhưng lực tay đã giảm bớt không ít, nhét ô vào tay cô: "Trả ô cho cô.
"
Mặc Khuynh ngây người: "Anh nghe không hiểu tiếng người à?"
Giang Khắc không trả lời.
Hắn xoay người đi rồi.
Đi vào đêm mưa phùn giữa hè, những giọt mưa li ti rơi trên người hắn.
Mà, đến tận lúc này Mặc Khuynh mới phát hiện ra một bên bả vai hắn sớm đã ướt đẫm, áo đen ngấm nước ở dưới ánh đèn càng trở nên đậm hơn, liếc mắt một cái là nhìn ra.
Rất nhanh, mưa phùn thấm ướt quần áo hắn, bao gồm cả mái tóc.
Nhưng bóng dáng hắn đã biến mất sau một ngã rẽ.
Cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm, Mặc Khuynh cầm ô, đứng tại chỗ một lúc lâu mới xoay người, tiến vào khách sạn.
Cô trả ô cho nhân viên lễ tân.
Lúc đi lên cầu thang, cô bỗng đưa tay ôm ngực.
Lồ ng ngực đang nóng lên.
Vậy mà lại nóng lên.
Thịch, thịch, thịch.
Nhịp tim cũng nhanh hơn so với bình thường.
Ở trước mặt Giang Khắc, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại có phản ứng giống như đứng trước mặt Giang Diên.
Mặc Khuynh khẽ mím môi, hiếm khi thấy phiền muộn, bước chân nhanh hơn, vội vàng quay về phòng mình.
!
Trong phòng vẫn không có nước ấm.
Giống như trước đó, Mặc Khuynh dứt khoát tắm bằng nước lạnh, đợi cảm xúc dần ổn định, cô thay sang một bộ quần áo sạch sẽ.
Lúc đi qua cửa sổ, Mặc Khuynh hơi dừng chân, thoáng nhìn ra bên ngoài, sau đó bước lên vài bước, mở cửa sổ.
Cô nâng mắt, nhìn về phía bờ sông.
Bờ sông trống trải, không có gì cả.
Hầm cầu tối đen như mực, không có lấy một tia sáng.
Nói mới nhớ,
Buổi tối Giang Khắc ngủ với Ân Lâm sao?
Nghĩ đến chiếc giường gỗ nhỏ một người nằm còn chật chội kia, Mặc Khuynh bất giác khẽ nhíu mày.
Nhưng nghĩ lại thì, là Giang Khắc tự tìm ngược thôi, thế là Mặc Khuynh đ è xuống lửa giận không hiểu vì sao bỗng dâng lên trong lòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, sau đó lên giường ngủ.
!
Cách vách.
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người, truyện Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người , đọc truyện Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người full , Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người full , Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người chương mới