Nhưng mà, không đợi Mặc Khuynh nói gì, Giang Khắc đã đứng lên, cầm điện thoại đi sang một bên.
Hắn gọi điện cho quản lý Đỗ của đoàn phim, báo với bọn họ bên kia có thể vẫn còn một người, để người của đoàn phim nhanh chóng kết thúc công việc rồi rời khỏi, không cần nán lại.
Mặc Khuynh lấy mũ của Ân Lâm ra, cúi đầu kiểm tra vết thương.
Đợi Giang Khắc gọi điện xong, cô bỗng lên tiếng: "Anh có số điện thoại của Tống Nhất Nguyên không?"
Giang Khắc đáp: "Biết.
"
Hắn nói "biết", mà không phải là "có.
"
Biết số điện thoại của Tống Nhất Nguyên, vì anh ta là giáo viên chủ nhiệm của Mặc Khuynh, trong buổi họp phụ huynh lần trước Giang Khắc đã nhìn qua nên nhớ.
Nhưng mà, số điện thoại mới này của hắn, không lưu được mấy người.
Dĩ nhiên không có số của Tống Nhất Nguyên.
Hắn dựa theo trí nhớ bấm số của Tống Nhất Nguyên, nhưng mãi mà không có ai nghe máy.
"Không nghe?"
Tiếng của Mặc Khuynh truyền đến, kèm theo là âm thanh xé váy.
Giang Khắc nghe tiếng quay đầu, sau đó ánh mắt khẽ động, hầu kết trượt một cái.
Mặc Khuynh mặc một thân đỏ nửa ngồi nửa quỳ, hiện tại vừa xé một góc váy, làm thành một đoạn vải dài màu đỏ, dùng băng bó vết thương trên đầu cho Ân Lâm.
Bởi vì thiết lập hình tượng "yêu tinh", nên cô không đi giày.
Vừa rồi lại truy đuổi một đường, cô càng không rảnh đi giày, vẫn để chân trần như cũ.
Xé mất một đoạn vải đỏ, chân lộ ra, trắng nõn mịn màng, trên mắt cá chân nhỏ nhắn còn có một sợi dây xích, toát ra gợi cảm khó mà nói thành lời.
Thật sự là câu nhân.
Không thể không thừa nhận, đoàn làm phim này rất biết tạo hình, một tấm vải thôi, thêm một sợi dây thừng đơn giản và mấy cái kẹp, vậy mà có thể tạo ra một mỹ nhân tuyệt sắc.
Cần che đã che, không lộ chút nào.
Nhưng mà, những vị trí có thể để lộ như nửa vai, đôi chân, mắt cá chân, đều dư thừa để khiến người ta không dời nổi mắt.
Mặc Khuynh thắt xong vải đỏ, chờ một lúc mà không thấy Giang Khắc đáp, bèn ngẩng đầu nhìn lên.
Cô hỏi: "Câm rồi à?"
Giang Khắc lúc này mới hơi hồi thần.
Hắn "ừm" một tiếng đáp: "Không nghe.
"
"Bỏ đi.
" Mặc Khuynh vỗ vỗ tay, đứng dậy, chỉ Ân Lâm hỏi: "Tiếp theo xử lý ông ta sao đây?"
Giang Khắc hơi ngẩn ra: "Vậy là xong rồi?"
Mặc Khuynh hỏi lại: "Không thì sao?"
Giang Khắc có cảm giác huyệt thái dương đang giật giật: "Không phải cô là Y thánh à?"
"Có chỗ nào không hợp lý sao?" Mặc Khuynh không hiểu hỏi lại, "Tay nghề băng bó của tôi hẳn là đạt tiêu chuẩn.
"
"! "
Giang Khắc day day huyệt thái dương.
Tay nghề băng bó này đúng là không có vấn đề, rất chuyên nghiệp.
Nhưng mà, phương thức xử lý vết thương của Mặc Khuynh quá mức thô lỗ, đổi thành một y tá thực tập còn làm đẹp hơn cô.
Tuy Mặc Khuynh ở phương diện y thuật có rất nhiều điểm sáng, nhưng đối với cái danh "Y thánh" này, Giang Khắc vẫn còn giữ hoài nghi.
"Xử lý," Dưới ánh mắt chăm chú của Mặc Khuynh, Giang Khắc cân nhắc một hồi, tìm được từ ngữ thích hợp, "Quá qua loa.
"
"Vậy là được rồi.
" Mặc Khuynh cười, "Tôi là quân y mà.
"
"Sao cơ?"
Giang Khắc không hiểu lắm.
"Loại vết thương nhỏ kiểu này bình thường tôi không xử lý.
" Mặc Khuynh từ trên cao nhìn xuống Ân Lâm nằm im lìm, nhẹ như không nói, "Lãng phí thời gian.
"
Giang Khắc: "! "
Là hắn không nhìn nhận vấn đề hoàn cảnh rồi.
Không biết vì sao, tâm trạng của Giang Khắc bỗng trở nên phức tạp khó tả, cuối cùng, hắn khẽ thở dài một cái.
Bản thân hắn cũng không biết là vì sao.
Hắn chỉ Ân Lâm: "Đưa ông ấy về trước.
"
Mặc Khuynh nhìn về phía dòng sông chảy xiết, nghi hoặc hỏi lại: "Gầm cầu?"
Tối nay lại mưa một trận, cái nhà gỗ kia của Ân Lâm chắc chưa đến mức bị cuốn đi nhưng hẳn là đã ngập rồi.
Giang Khắc nói: "Khách sạn tôi ở.
Bạn đang đọc bộ truyện Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người, truyện Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người , đọc truyện Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người full , Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người full , Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người chương mới