Tô Dao Nguyệt nằm trên giường chơi di động không cần cậu nói chuyện cùng.
“Cho dù đến trường bọn họ cũng sẽ bàn tàn về tớ.”
Thẩm Phụ cũng không tiếp tục cưỡng cầu, chỉ hỏi cô muốn ăn gì, cậu tan học về nhà sẽ nấu cho cô.
Không cần phải ăn cơm do dì giúp việc nấu, Tô Dao Nguyệt nháy mắt tinh thần tỉnh táo: “Món gì cũng được chứ?”
Thẩm Phụ dém lại chăn cho cô: “Không được ăn đồ quá dầu mỡ.”
Lần trước kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói dạ dày cô có chút vấn đề, mấy ngày nay chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm.
Chỉ cần là Thẩm Phụ nấu thì Tô Dao Nguyệt đều cảm thấy ngon, cho dù là thanh đạm cô cũng không có ý kiến gì nên rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
—
Dạo này Chu Tụng rất hay tìm Kiều Nguyễn hỏi các loại vấn đề.
Cô thông minh, hơn nữa lại có kiên nhẫn, cho dù Chu Tụng cứng đầu thì cô cũng không tranh luận với cậu.
Thời gian dài, Chu Tụng cũng bắt đầu phải nhìn cô với đôi mắt khác.
Khó trách thầy cô giáo các môn lại thích cô như vậy.
Dần dần quen thuộc hơn, Chu Tụng nói cũng nhiều hơn một chút: “Cậu định thi đại học nào?”
Cô dùng dập ghim ghim tờ bài thi lại: “Đại học Giang Bắc.”
“Giang Bắc?” Chu Tụng tựa như đang cảm khái, “Tỉ lệ chọi kinh lắm đấy, cậu có nắm chắc không?”
“Tớ tự đánh giá điểm của mình thì hẳn là có thể qua.”
Cho đến giờ khắc này, Chu Tụng mới hiểu được khoảng cách thực lực của bọn họ.
Nếu coi các cuộc thi trở thành trò chơi thì Kiều Nguyễn chính là người chơi đã được ông trời lựa chọn, vừa có thiên phú lại vừa nỗ lực.
Mức độ khó cấp bậc địa ngục.
—
Bàn học của Chu Tụng biến mất, mà cậu đến tận lúc vào lớp mới biết được.
Từ chỗ Kiều Nguyễn về, nhìn chỗ vốn đặt bàn học của mình lại trống không.
Cậu ngó nghiêng xung quanh một lần, không thấy.
Vì thế hỏi bạn cùng bàn: “Bàn của tớ đâu?”
Bạn cùng bàn muốn nói lại thôi, nhìn về phía hàng cuối không dám hé răng.
Giang Diễn thản nhiên đối diện với cậu, khóe môi hiện lên nụ cười khiêu khích.
Chu Tụng nhíu mày đi qua: “Là cậu làm?”
Giang Diễn không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Tôi thấy cậu có vẻ rất thích Kiều Nguyễn, vừa hết giờ là chạy về phía cậu ấy, như thế này không phải là tạo thêm cơ hội cho cậu sao.”
Chu Tụng cảm thấy người này quả thực không thể nói lý: “Cơ hội gì mà phải ném bàn của tôi đi?”
Giang Diễn ngạo mạn dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, cực kỳ tri kỷ nhắc nhở cậu: “Không có bàn thì không phải là cậu có thể quang minh chính đại ngồi cùng cậu ấy sao?”
Lớp học nổi lên một trận tiếng cười, Kiều Nguyễn đang bận rộn sửa lại bài thi hơi dừng một chút.
Bàn học của Chu Tụng bị Giang Diễn ném đi, cậu mang nó trở về tốn chút thời gian, chờ lúc vào phòng học đã trễ mười mấy phút.
Thầy giáo nhìn bàn học của cậu, hỏi cậu sao lại thế này.
Chu Tụng không nói.
Thầy giáo lại hỏi lần nữa: “Bàn học sao lại thế này?”
Chu Tụng không dám đắc tội với Giang Diễn, người trong lớp cũng không dám đắc tội cậu ta.
Không ai dám đứng ra nói cho cậu một lời.
Yên lặng giằng co một lát, Kiều Nguyễn do dự giơ lên tay: “Thưa thầy, là Giang Diễn ném bàn của Chu Tụng ra ngoài.”
Kết quả cuối cùng là Giang Diễn bị đuổi ra khỏi phòng học.
Vừa tan học Lý Nguyệt Minh xông tới: “Kiều Nguyễn, dạo này can đảm ghê hén.”
Kiều Nguyễn mím môi, thật ra cô cũng rất sợ hãi.
Nhưng cô cảm thấy Giang Diễn đã làm sai nên bị phạt, người như cậu ta nên chịu trừng phạt đúng với lỗi của mình.
Tiết sau là tiết ngữ văn, cô giáo đến trước đưa bài tập cho Kiều Nguyễn phát xuống.
Kiều Nguyễn đột nhiên đau bụng, cô nhờ Lý Nguyệt Minh phát giúp để cô đi WC.
Kết quả vừa ra đã đụng phải Giang Diễn.
Cậu lúc nào cũng không mặc đồng phục nghiêm túc, khóa áo phanh ra, bên trong là một chiếc áo lông màu xám.
Kiều Nguyễn tránh cậu muốn đi qua, Giang Diễn lại cố tình che trước mặt cô.
Cô đi bên nào, cậu cũng sang bên đó: “Không nghĩ đến hậu quả khi đắc tội với tôi à?”
Kiều Nguyễn siết chặt tay áo, trầm mặc không lên tiếng.
Qua một hồi lâu, cô đi qua, Giang Diễn không cản cô lại nữa mà đi chậm rì rì phía sau: “Cún con, nếu cậu thích Chu Tụng thì tôi có thể giúp cậu.”
Kiều Nguyễn không để ý đến cậu.
Giang Diễn chân dài, hai ba bước đã đến bên cạnh cô: “Không tin tôi à?”
Lớp trưởng đưa bài tập cho Thẩm Phụ, gọi cậu mấy lần cũng không có phản ứng.
Vì thế cậu ấy tăng thêm âm lượng: “Thẩm Phụ!”
Người sau thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, nét mặt ý xin lỗi cười cười: “Xin lỗi cậu.”
Đang muốn đi tính tiền thì cô nhìn thấy kệ phía trước có bày sách thai giáo.
Do dự một hồi, cô đi qua.
Cô không hiểu những cái này, không biết cái nào tốt, cô nhìn giá của hàng sách rồi chọn một quyển đắt nhất.
Đắt hơn một chút, hẳn là tốt hơn.
Cô nghĩ như vậy.
Cô không chú ý tới bên cạnh có một bóng dáng xuất hiện, chỉ là đột nhiên cảm thấy ánh đèn tối sầm chút.
Cô giương mắt nhìn, sau đó liền chạm vào đôi mắt tươi cười trong trẻo của Thẩm Phụ.
“Cậu đang xem gì thế?”
Giọng nói như những miếng ngọc va chạm vào nhau, Kiều Nguyễn nghĩ, ‘thiếu niên cảm’ mà Lý Nguyệt Minh thường xuyên treo ở bên miệng chắc là giống như Thẩm Phụ.
(Thiếu niên cảm: ngôn ngữ mạng, đề cập đến những người tràn ngập hơi thở tuổi trẻ, trông rất rực rỡ và tràn đầy năng lượng.)
Trương Xảo Phượng cũng không vì Kiều Nguyễn là con gái kế của con trai mình mà đối xử không tốt với cô.
Bà cụ coi cô như cháu gái ruột mà đối đãi.
Bà cụ múc cho Kiều Nguyễn một chén canh: “Nếm thử canh gà bà hầm đi.”
Kiều Nguyễn nói cảm ơn rồi uống một ngụm.
Dưới cái nhìn chăm chú của bà cụ, cô nói uống rất ngon.
Bà cụ vui vẻ, cười nói giỡn: “Với cái gen của thằng Tiểu Lâm kia, mẹ còn sợ con nó không ngoan bằng A Nguyễn của chúng ta đâu.”
Kiều Nguyễn đỏ mặt cúi đầu.
—–
Hạ Y Nhiên muốn đi bệnh viện khám thai, chú Mã không có nhà, bà nội tuổi lại lớn.
Cho nên Kiều Nguyễn xin nghỉ nửa ngày đi bệnh viện cùng mẹ.
Xe buýt quá đông đúc nên hai người gọi taxi.
Kiều Nguyễn cầm túi văn kiện, bên trong là sổ khám bệnh và kết quả lớn bé từ lúc mang thai đến giờ.
“Bụng mẹ có đau không, có chỗ nào khó chịu không?”
Hạ Y Nhiên dạng chân ra ngồi, bụng bà quá nặng, ngồi như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
“Không đau, cũng không khó chịu.” Bà sờ sờ mặt Kiều Nguyễn, “Chỉ là vất vả A Nguyễn của mẹ.”
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Không vất vả, một chút cũng không vất vả.”
Hạ Y Nhiên ôm cô, đột nhiên có chút khổ sở: “Mấy ngày này hình như mẹ hơi xao lãng Tiểu A Nguyễn của chúng ta, là mẹ không tốt.”
Kiều Nguyễn chỉ lắc đầu.
Cô có thể lý giải, đối với một sinh mệnh sắp xuất hiện, lực chú ý của mọi người khẳng định sẽ tập trung vào đó.
Kiều Nguyễn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi tranh những cái này.
Chỉ cần mẹ hạnh phúc là cô vui vẻ.
Khoa phụ khoa ở tầng 3, Kiều Nguyễn cầm số qua, bác sĩ bảo cô đi kiểm tra đường huyết: “Lần trước tôi thấy kết quả kiểm tra đường huyết hơi cao, lần này nếu vẫn cao thì có thể chẩn đoán chính xác là tiểu đường thai kỳ, đến lúc đó phải tiêm insulin.”
Hạ Y Nhiên bị ba chữ bệnh tiểu đường dọa tới rồi: “Có nghiêm trọng không ạ?”
Bác sĩ nói chuyện nghiêm túc: “Có nghiêm trọng hay không phải xem kết quả mới biết được.”
Bác sĩ dùng máy tính đánh ra một tờ đơn, nhìn quanh một vòng rồi đưa cho Kiều Nguyễn: “Xuống tầng 1 nộp tiền rồi lại lên tầng 3 lấy máu.”
Hạ Y Nhiên bụng lớn không dễ đi, Kiều Nguyễn để bà ngồi đợi một lát, cô đi xuống nộp tiền rồi quay lại.
Thẻ khám bệnh kẹp trong sổ, cô đi thang cuốn xuống tầng 1.
Sau đó cô nhìn thấy ở thang cuốn bên cạnh, Tô Dao Nguyệt đang mặt mày hớn hở nói cái gì đó.
Đứng ở một bên là Thẩm Phụ tri kỷ thay cô ấy cầm áo khoác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!