Tưởng An An là một người nhìn qua không dễ trêu chọc, nhưng tiếp xúc lâu rồi mới biết, cô ấy là một người tính tình rất tốt.
Có lẽ là thời khắc ghi nhớ mẹ dặn dò, cũng có lẽ là cảm thấy Kiều Nguyễn lớn lên quá “hăng hái”.
Mỗi ngày ăn cơm đều gọi Kiều Nguyễn cùng đi.
Kiều Nguyễn tuy nói quê ở Giang Bắc, nhưng trước khi đến Phái Thành vẫn luôn ở Đa trấn.
Cùng một tỉnh nhưng khẩu âm cũng khác nhau rất nhiều.
Kiều Nguyễn vẫn như cũ cảm thấy có một loại cảm giác xa lạ khó có thể dung nhập.
Sự xuất hiện của Tưởng An An đã thay cô giải quyết sự quẫn bách.
Thường xuyên qua lại, hai người dần dần cũng trở nên quen thuộc.
Gần đây Tưởng An An coi trọng một đàn anh ở câu lạc bộ truyện tranh nên lôi kéo Kiều Nguyễn đến báo danh vào câu lạc bộ.
Cô ấy cầm thông tin vừa có được của đàn anh, sung sướng muốn mời Kiều Nguyễn ăn cơm.
“Không phải tớ khoa trương, nhưng đẹp trai như anh ấy, nhất định là hotboy trường chúng ta.”
Kiều Nguyễn cảm thấy cô ấy thực sự là khoa trương quá đà.
Đàn anh kia cô gặp qua rồi, lớn lên sạch sẽ, nhưng nếu nói về đẹp trai.
Không hiểu sao, cô nhớ tới Thẩm Phụ.
Cậu có một gương mặt cực kỳ có tính lừa gạt, gương mặt kia phảng phất mang đến cho cậu không ít tiện lợi, cho dù phạm sai lầm, cũng không ai có thể phát giận với gương mặt đó.
Nhìn vào mắt cậu một cái hẳn là sẽ lập tức nguôi giận.
Lại nghĩ tới cậu.
Kiều Nguyễn có chút vô lực lắc lắc đầu, muốn đuổi những suy nghĩ trong đầu ra ngoài.
——
Cho dù rời khỏi Phái Thành, Kiều Nguyễn vẫn không có cách nào làm lơ Thẩm Phụ.
Thẩm Phụ cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người trong miệng Lý Nguyệt Minh, lại thường xuyên tới Giang Bắc tìm cô.
Cậu nói cậu đến bên này xử lý một chút việc, thuận tiện đến thăm cô.
Khoảnh cách giữa Phái Thành và Giang Bắc xa như vậy, cậu lại không quen biết ai bên này, Kiều Nguyễn không biết cậu cần xử lý chuyện gì.
Mỗi lần cậu xuất hiện đều có thể khiến oanh động không nhỏ, diễn đàn Tieba của trường nơi nơi đều là ảnh chụp lén của cậu.
Thậm chí tường tỏ tình xuất hiện, hỏi cậu là của khoa nào.
Có tình báo nói, ngày cậu xuất hiện không ổn định, nhưng mỗi lần đều là ở cửa thư viện.
Những người đó sôi nổi muốn đến thư viện chắn cậu.
Đoạn thời gian đó, tỉ lệ đến thư viện cao đến mức thiết lập một kỷ lục mới.
Thậm chí đến Tưởng An An cũng kích động cầm di động nói muốn di tình biệt luyến.
Kiều Nguyễn nghĩ, xem đi, Thẩm Phụ quả thật đẹp trai hơn đàn anh kia quá quá nhiều.
Số lần Thẩm Phụ tới Giang Bắc càng ngày càng nhiều, một tháng mười mấy lần.
Kiều Nguyễn thậm chí không biết, trong một tháng này, cậu rốt cuộc có từng về Phái Thành hay không.
“Cậu lo xử lý chuyện của mình đi, đừng tới tìm tớ nữa.”
Cô ôm sách, bất cận nhân tình nhìn cậu.
Thẩm Phụ chần chờ một lát, khóe môi hiện ra một nụ cười áy náy: “Có phải tớ quấy rầy đến cậu không?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó cậu không nói gì, thật lâu thật lâu cũng không nói chuyện.
Cậu giống như không quá dám nhìn cô, ánh mắt bắt đầu nhìn về nơi khác, thở dài một hơi.
Khi tầm mắt lại một lần nữa quay về, từ đuôi lông mày đến khóe mắt lại treo lên ý cười dịu dàng.
“Vậy lần sau tớ không quấy rầy cậu nữa, tớ đứng ở một nơi rất xa nhìn cậu, được không?”
Đây gần như là một thỉnh cầu khép nép.
Kiều Nguyễn không rõ vì sao cậu muốn như vậy, có phải lúc cậu đối mặt với Tô Dao Nguyệt cũng thế này không?
Càng nghĩ tâm càng loạn, Kiều Nguyễn dứt khoát không nghĩ, một chút đường sống thoái nhượng cũng không có: “Xin cậu, về sau đừng đến, đừng quấy rầy đến tớ nữa.”
Cậu vài lần muốn nói lại thôi, tay duỗi về phía trước, do dự một hồi lâu, không hề khó xử cô, cũng không hề chọc cô phiền.
Cậu lấy ra một cái hộp đưa cho cô: “Cái này là lúc tớ đến thuận tiện mua, cậu yên tâm, về sau tớ không tới nữa.”
Kiều Nguyễn không nhận: “Cậu cầm về đi, tớ không muốn.”
Cô hạ quyết tâm muốn phân chia giới hạn với cậu, sao có thể sẽ dao động.
Thẩm Phụ đi rồi, mang theo cả cái hộp cô không nhận. Đèn đường hẳn là hỏng rồi, không thấy rõ cái gì cả, cậu dung nhập vào bóng đêm, chỉ có thể thấy được một chút hình dáng.
Cậu một mình tới, lại một mình đi.
Lúc tới mang theo cái gì, lúc về lại cầm theo cái đó.
Giống như nhân sinh của cậu, bởi vì sợ hãi bị vứt bỏ, cho nên biến thành nhân cách nơi chốn đón ý nói hùa lấy lòng người khác.
Cho dù là chuyện không thích, cậu cũng chưa bao giờ nói ra chữ ‘không’.
Cho dù gặp người đáng ghét, cũng có thể dùng gương mặt tươi cười chào đón.
Thế giới này công bằng, duy nhất đối với cậu không công bằng, cuối cùng cái gì cũng không có được.
Cậu giống như một món hàng mỹ nghệ thất bại, chỉ có thể nỗ lực chứng minh giá trị tồn tại của bản thân mới không bị người coi như rác rưởi vứt bỏ.
Có lẽ cả đời này Kiều Nguyễn cũng sẽ không biết, mười sáu tuổi năm ấy, Thẩm Phụ nhìn thấy cô và Giang Diễn đi cùng một chỗ, lúc ấy cậu đã dự định sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Ngay tại thời điểm cậu không cảm nhận được hạnh phúc, không rõ ràng lắm cái gì là yêu thích.
Thì bản năng đã đưa ra đáp án.
Cậu cũng không biết chính mình thay đổi từ khi nào.
Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên thấy cô, cả người cô ướt dầm dề, ôm chặt lấy cậu không chịu buông.
Tại thời điểm cậu sợ hãi bị vứt bỏ, lại xuất hiện một người cần cậu.
Lúc cậu còn rất nhỏ, ông Thẩm thường xuyên dùng ba chữ ‘không cần mày’ để uy hiếp cậu.
Không phải dọa cậu, mà là thật sự không cần.
Ông ta cũng thật sự vứt bỏ cậu rất nhiều lần, vứt bỏ Thẩm Phụ như một con sủng vật được ông ta nuôi dưỡng.
Năm Thẩm Phụ 6 tuổi, để sống sót, thậm chí còn ăn đồ ăn trong thùng rác.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ từ bỏ chính mình, mỗi một ngày, mỗi một ngày cậu đều sống rất gian nan.
Cho dù là bị ốm đau tra tấn, bị ngôn ngữ vũ nhục, suốt đêm không ngủ được.
Cậu cũng không từ bỏ chính mình.
Cậu giống như cỏ dại, ở một nơi không thấy được ánh mặt trời, nỗ lực cắm những sợi rễ của mình vào trong bùn đất.