Hạ Y Nhiên từ sau khi sinh hạ Mã Vị Hi thì bệnh tật không dứt.
Trời vừa lạnh là lại đau người.
Hạ Y Nhiên cười nói: “Mẹ biết, bé ngoan cũng phải chú ý sức khoẻ.”
Người bên trong đang thúc giục, Kiều Nguyễn nói với Hạ Y Nhiên: “Mẹ, con phải vào phòng thí nghiệm, không nói nữa, lần sau có rảnh lại gọi điện thoại cho mẹ.”
Trước khi cúp điện thoại, Hạ Y Nhiên còn không quên lần nữa dặn dò cô: “Chú ý sức khoẻ nhé.”
Mấy ngày nay nhiệt độ không khí nháy mắt hạ xuống rất thấp, tuy rằng trong phòng có máy sưởi nhưng không tránh được có lúc phải ra ngoài.
Kiều Nguyễn cảm thấy chân mình như đạp lên vũng nước đá, đông lạnh đến đau đớn khó chịu.
Trần Giáng vừa mở miệng thì nhiệt khí trong miệng theo gió phiêu phiêu: “Thời tiết của nợ này.”
Kiều Nguyễn mở tủ đông, chọn lựa mười mấy cây kem bỏ vào trong rổ, đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Trần Giáng lấy di động quét mã, còn không quên hỏi ông chủ lấy hóa đơn.
Anh vui vẻ nói: “Giữ lại để lát nữa được thanh toán.”
Ông chủ cười cười: “Bên ngoài lạnh không?”
Anh dậm chân một cái: “Lạnh muốn chết.”
Trở lại văn phòng, kem chia cho mỗi người một cái.
Khó có khi nhàn rỗi thế này, mọi người tụ tập ở bên nhau nói chuyện bát quái.
Kiều Nguyễn miệng nhỏ cắn kem, an tĩnh nghe.
“Mọi người có biết sao A Lợi lâu vậy không tới đi làm không?”
Trần Giáng cắn một miếng kem: “Không biết.”
Người nọ thần thần bí bí đè thấp giọng: “Nghe nói tháng trước cậu ta uống một đống thuốc ngủ muốn tự sát, được đưa đến bệnh viện rửa ruột.”
Mọi người tức khắc hít hà một hơi: “Sao lại luẩn quẩn trong lòng thế, xảy ra chuyện gì à?”
“Lúc trước không phải bác sĩ Thẩm tới cửa khai thông tâm lý cho anh ta sao, nghe nói là bệnh trầm cảm.”
“Bác sĩ Thẩm cũng không chữa khỏi được cho cậu ta à?”
“Bệnh trầm cảm nào dễ dàng chữa khỏi như vậy, phải uống thuốc phụ trợ nhưng cậu ta căn bản không phối hợp, bác sĩ Thẩm cũng không có cách nào.”
Bọn họ nói đến một nửa thì tan cuộc.
Mọi người không muốn thảo luận quá nhiều đến vết sẹo của người khác.
Giữa trưa A Lợi tới.
Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì cũng nhìn không ra điều gì khác thường, còn cười chào hỏi với bọn họ.
Trần Giáng ở dưới bàn kéo kéo tay áo Kiều Nguyễn, chờ sau khi A Lợi vào mới nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy cậu ấy có sao không?”
“Chắc là có.”
Trần Giáng thở dài.
——-
Lúc Thẩm Phụ tới cũng không còn sớm.
Có vẻ anh trực tiếp từ bệnh viện tới, Kiều Nguyễn ngửi được trên người anh mùi nước sát trùng nhàn nhạt.
Ánh mắt chỉ dừng lại trên người Kiều Nguyễn một lát ngắn ngủi, sau đó lễ phép dò hỏi những người khác: “Xin hỏi Triệu Gia Lợi ở đâu?”
Người nọ chỉ chỉ bên trong, Thẩm Phụ nói cảm ơn rồi đi vào.
Trần Giáng nói: “Không thể tưởng được anh ta nhìn không có chút tình người nào mà đối đãi với bệnh nhân của mình cũng rất có trách nhiệm.”
Kiều Nguyễn không nói chuyện.
Bọn họ ở bên trong rất lâu, lúc Thẩm Phụ ra, Kiều Nguyễn cũng sắp thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm.
Thẩm Phụ đóng cửa, nhìn cô.
Qua thật lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Ăn cùng nhau đi.”
Kiều Nguyễn nghiêng mắt nhìn về phía anh không nói chuyện.
Thẩm Phụ cầm bệnh án đi tới: “Bệnh của đồng nghiệp em, nói chuyện một chút đi.”
Nghe thấy điều này, Kiều Nguyễn do dự một lát rồi gật đầu.
Hai người ăn ở gần đó.
Là một cửa hàng đồ ăn nhanh.
Nơi mà Kiều Nguyễn ngày thường hay tới nhất.
Tất cả đồ ăn đều được đựng vào một cái đĩa rồi bưng lên, Thẩm Phụ hiển nhiên không quá thích ứng với chuyện này.