Kiều Nguyễn cực kỳ ghét tập tục lễ hỏi này, cho nên cũng không tiếp tục giao lưu chủ đề này với Thẩm Phụ.
Cô ôm anh, cũng chỉ ôm.
Tham lam ngửi mùi xà phòng trên người anh.
Cô đã quên mất là từ bao giờ, chỉ cần ngửi được một chút hơi thở trên người Thẩm Phụ là không hiểu sao cô cảm thấy an tâm.
Hai chữ Thẩm Phụ này chính là nguồn gốc phát ra cảm giác an toàn.
Có phải một khi bắt đầu thích một người sẽ từ từ ỷ lại vào người đó?
Kiều Nguyễn không biết, có lẽ chỉ một mình cô như vậy.
Rõ ràng đã từng là một người quen độc lai độc vãng, cho dù gặp sóng to gió lơn, cô khẽ cắn môi, mình có thể cố nhịn qua.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ vặn cái bình nước cũng sẽ nghĩ đến Thẩm Phụ trước tiên.
Muốn anh vặn ra giúp mình.
“Thẩm Phụ.”
Cô gọi tên anh.
Thẩm Phụ rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Hửm?”
Cô ôm anh chặt hơn: “Anh sẽ luôn ở bên em chứ?”
Có lẽ anh đang cười, bởi vì Kiều Nguyễn nghe được giọng nói anh đè thấp.
Ở bên tai cô, khiến tim cô ngứa ngứa.
“Anh cho rằng chỉ có anh mới có thể nói những lời này.”
Quả thật Kiều Nguyễn không nói, cô cũng hoàn toàn không lo lắng Thẩm Phụ sẽ rời bỏ đi.
Cô đang dùng phương thức của mình để nói cho Thẩm Phụ, cô rất cần anh, cho nên cô sẽ không rời khỏi anh.
Thẩm Phụ của cô không phải mèo lưu lạc, về sau cũng sẽ không bị vứt bỏ.
Cho nên khi nghe được anh nói ra câu ‘không đâu’, cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng nhắm mắt: “Em cũng sẽ không đâu.”
Sau đó Kiều Nguyễn ngủ rồi.
Đêm hôm đó, tiếng sấm có lớn cũng không làm cô bừng tỉnh.
Bởi vì Thẩm Phụ che tai cô lại, thật cẩn thận bảo vệ cô trong lòng mình.
———-
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nguyễn đi ra ngoài trước, cô giống như ăn trộm mở hé cửa nhìn khắp nơi, xác định bà nội không ở nhà chính mới để cho Thẩm Phụ ra ngoài.
So sánh với sự khẩn trương của cô thì Thẩm Phụ có vẻ rất bình tĩnh.
Anh bình tĩnh mặc áo khoác, còn không quên quan tâm Kiều Nguyễn: “Em có đói bụng không?”
Kiều Nguyễn vội vàng duỗi tay ra hiệu im lặng: “Anh nói nhỏ thôi.”
Thẩm Phụ nghe lời hạ giọng, lại hỏi một lần: “Em có đói bụng không?”
Vừa lúc lúc này bà nội vào, trên tay còn cầm hai củ cải trắng vừa nhổ ngoài ruộng.
Kiều Nguyễn bay ra xa hai mét, làm ra vẻ ngáp chào hỏi với Thẩm Phụ: “Chào buổi sáng, đêm qua anh ngủ được không?”
Thẩm Phụ không nhận được tín hiệu của cô: “Đêm qua không phải chúng ta……”
Kiều Nguyễn đột nhiên kịch liệt ho khan: “Đêm qua cái gì?”
Ở nơi bà nội không nhìn thấy điên cuồng đưa mắt ra hiệu với anh.
Bà nội cũng không chờ cô tiếp tục nói: “Thật cho rằng ta tuổi lớn, mắt mù? Đêm qua phòng Tiểu Thẩm nửa bóng người cũng không có.”
Kiều Nguyễn cúi đầu, không nói.
Vốn cho rằng bà nội sẽ dạy dỗ một hồi, kết quả bà chẳng nói gì, đầy mặt ý cười hỏi Thẩm Phụ có thích ăn sủi cảo không.
“Làm cho con sủi cảo nhân cải trắng thịt heo bà sở trường nhất, Kiều Nguyễn khi còn nhỏ thích ăn cái này nhất, một mình nó có thể ăn hai mươi cái!”
Một người ăn hai mươi cái sủi cảo, quả thật rất lợi hại.
Thẩm Phụ cười khẽ nhìn về phía Kiều Nguyễn, người sau tức khắc cảm thấy hổ thẹn khi bị nhắc tới lịch sử đen tối, vùi đầu thấp hơn.
Sau đó nghe được Thẩm Phụ nói: “Thích ạ, cảm ơn bà nội.”
Bà nội cười không khép miệng được: “Khách khí với bà như vậy làm gì.”
Dường như Thẩm Phụ rất giỏi khiến người khác sinh ra hảo cảm với anh.
Lúc này mới bao lâu mà bà nội đã coi anh như cháu trai ruột đối đãi.
Trong phòng bếp, Thẩm Phụ hỗ trợ nhào bột.
Bà nội ở một bên nhìn, khen anh: “Con lợi hại hơn nha đầu Kiều Nguyễn kia nhiều, từ nhỏ đã nấu cơm à?”
Thẩm Phụ nói: “Sau khi vào đại học thì con dọn ra ngoài ở, lúc đó mới bắt đầu từ từ học được.”
“Kiều nha đầu còn không bằng con, nó từ nhỏ đã nấu cơm mà so ra còn kém người giữa đường xuất hiện như con.”
Động tác trên tay Thẩm Phụ ngừng lại: “Từ nhỏ đã làm sao ạ?”
Bà nội thở dài, thêm cây củi vào trong bếp.
“Gia đình ở chỗ chúng ta không so được với trong thành phố, trẻ con nhà ai mà không phải từ nhỏ đã xuống đất làm việc nhà nông, đến giờ còn phải giúp đỡ cơm nước.”
Bà nội nói: “A Nguyễn nhà chúng ta có phúc khí, gả cho người biết thương người.”
Thẩm Phụ vẫn biết thời thơ ấu của Kiều Nguyễn không hạnh phúc, nhưng mỗi lần nghe được, anh vẫn sẽ khổ sở.
Nếu có thể quen biết cô sớm một chút, nếu chính mình từ lúc bắt đầu là một người bình thường.
Có phải sẽ có thể sớm hơn hiện tại, đối tốt với cô.
———-
Nhân sủi cảo bà nội băm, nhưng nhào bột và làm vằn thắn là do Thẩm Phụ.
Thậm chí nước chấm cũng do Thẩm Phụ pha.
Không đậm đà như bà nội làm, nhưng hương vị càng thêm tươi mới.
Kiều Nguyễn cắn một ngụm, khen trù nghệ của bà nội càng ngày tiến bộ.
Thẩm Phụ cười khẽ, không nói lời nào.
Kiều Nguyễn gắp một cái vào trong bát anh: “Trong phòng bếp nóng lắm phải không anh?”