Nước cơm vừa thơm vừa thanh, bên ngoài phủ một lớp dầu gạo, đặc sệt, bốc lên khói nóng nghi ngút.
Bốn tiểu tử đứng ở bên cạnh bàn, không dám động đậy.
Trước kia trong nhà có cái gì ăn đều là nương ăn thừa lại mới phân cho mấy người bọn họ.
"Sao, không thích uống à?"
Trình Loan Loan cố ý hỏi một câu.
Triệu Tứ Đản liền bưng một cái chén lên, ngón tay hắn bị bỏng nhưng lại luyến tiếc không buông ra, hắn sợ nương đổi ý.
Hắn nhanh chóng cúi đầu nhấp một ngụm, nước cơm nóng hổi lướt qua khoang miệng, theo yết hầu chui vào trong bụng, đây quả thực là thức uống ngon nhất trên đời này!
Ba người còn lại cũng vội bưng nước cơm lên, không rảnh quan tâm đến cái nóng, uống một hơi hết sạch.
Trình Loan Loan bật cười lắc đầu, nhìn thấy con dâu cả còn đứng ngây ngốc ở đó, giả vờ tức giận nói: "Là muốn ta đưa đến tận tay ngươi hay sao hả?"
Tay Ngô Tuệ Nương run nhè nhẹ.
Ở trong cái nhà này, mẹ chồng là số một, tướng công và ba chú em xếp thứ hai, nàng ấy xếp cuối cùng, thứ nàng ấy ăn chính là đồ vật dở nhất, khó ăn nhất trong nhà, đồ ăn không đủ, vậy nàng ấy phải chịu đói bụng.
Đây chính là nước cơm, nghe nói là cho hài tử mới vừa sinh ra uống, nàng ấy có tư cách uống sao?
Chẳng lẽ bởi vì nàng ấy đang mang thai cho nên mẹ chồng mới rốt cuộc chịu chia cho nàng ấy đồ ăn sao?
Trình Loan Loan không quan tâm đến biểu cảm của Ngô Tuệ Nương nữa.
Nàng ngửi thấy mùi thơm của cơm, bụng thầm thì kêu lên, lúc đơm cơm, nàng cảm giác mình hình như đã quên mất cái gì đó.
Mãi đến khi sáu chén cơm lớn đặt ở trên bàn, nàng mới nhớ lại đã quên làm đồ ăn rồi!
Chỉ có cơm, không có đồ ăn, làm sao ăn?!
Được rồi, trong nhà không có đồ ăn, vườn rau cũng không rau, ăn cơm trắng đi!
Bên cạnh, năm người nhìn đăm đăm, bọn họ không thể tin được, sau một khoảng thời gian dài cạn lương thực, trong nhà vậy mà có thể ăn cơm tẻ.
Đây không phải là ảo giác đó chứ?
"Ai nha!" Triệu Tam Ngưu đột nhiên kinh hô ra tiếng, "Nhị ca, huynh véo ta làm gì!"
Triệu Nhị Cẩu nuốt nuốt nước miếng: "Ta xem có phải nằm mơ hay không, xem ra là sự thật, không phải nằm mơ!"