Nghe thấy lời này, hai mắt Lam mở to không giấu nổi ngạc nhiên.
Thằng cha này có biết mình đang nói cái gì không vậy? Cô ngước mắt nhìn anh, toan mở miệng phản đối.
Nhưng Bách Tùng nhanh hơn cô, hai tay anh đã vào tư thế cởi áo.
"Này...!này...!anh tính làm gì tôi...!nè...!nè...!anh tính làm gì?" Lam hoảng quá, cô gào lên.
Bách Tùng vờ như không thấy biểu hiện sợ hãi của Thanh Lam, anh vẫn sấn tới.
"Tôi cho cô xem của tôi."
Anh nói xong, chiếc áo thun đen trơn bắt đầu được vén lên phân nửa.
Đường nét nam tính bắt đầu lấp ló hiện ra.
Những thứ mê hoặc như vậy sao có thể lệch được tầm mắt Lam.
Cô vội vàng dời tầm mắt sang một hướng khác.
Hóa ra tiểu thuyết không nói điêu.
Nhân vật trong đây thật sự rất đẹp.
Đặc biệt là Bách Tùng, từ trên xuống dưới của anh.
Không có điểm nào là không hoàn mỹ.
Không được rồi, con quỷ háo sắc trong người cô sắp sống dậy.
Phải kìm chế, phải kìm chế lại.
Sắc đẹp là xiềng xích.
Sắc đẹp là xiềng xích.
Sắc đẹp là xiềng xích.
Thanh Lam niệm thần chú ba lần.
Cảm thấy tâm mình đã tịnh, có thể đối phó với yêu quá đẹp trai một cách thản nhiên.
Thanh Lam mạnh dạn ngước mắt nhìn anh, cô nói: "Không! Không cần xem lại của anh đâu!"
Mặc kệ lời từ chối của Lam, anh nói: "Không được, con người tôi sống rất sòng phẳng, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Cô cứ nhìn lại của tôi, không sao đâu."
Nói xong, Bách Tùng cởi phăng chiếc áo phông trên người.
Đừng nét nam tính vừa nãy lộ ra mồn một, không một mảnh vải che.
Thân hình Bách Tùng phải nói là không có chỗ nào chê được.
Bắp tay khỏe mạnh cuồn cuộn, vai rộng lưng dài, cơ bụng săn chắc.
Cơ thể của anh đẹp như bức tượng của một vị thần Hy Lạp.
Thanh Lam nuốt nước bọt, cô đã bị cơ thể đẹp đẽ kia mê hoặc.
Hai mắt dán chặt cơ bụng của Bách Tùng không buông.
Bây giờ cô có niệm thêm một trăm lần thần chú nữa thì cũng vô ích mà thôi.
Lý trí của cô đã vô hiệu lực rồi.
Ngon...!ngon quá!
Không được!
Lam ơi! Mày làm ơn tỉnh lại đi.
Tạo lạy mày mà quỷ háo sắc, đừng có sống dậy mà!
Thanh Lam vơ vét hết tất cả số lý trí cỏn con còn sót lại, khởi nghĩa một cuộc đảo chính những ý xấu xa trong đầu.
Cô lắc đầu thật mạnh, quả quyết nói: "Anh đừng qua đây! Tôi...!tôi đánh anh thì đừng hỏi sao xui nha!"
"Hôn thê à! Cô muốn đánh vào đâu?" Bách Tùng đã bước đến bên cạnh giường ngủ, cách lên xuống giọng của anh sặc mùi mờ ám.
Nụ cười trên miệng càng ngày càng tươi.
Chẳng hiểu sao lúc này, Lam cảm thấy thằng cha Bách Tùng khi cười kiểu này còn khốn nạn gấp mười lần Sơn Lâm nữa cơ.
Cô xanh mặt tay giữ chặt lấy lớp chăn đang phủ trên người, cố kìm lấy sự hốt hoảng.
Lam gân cổ lên: "Anh mà sấn tới nữa là tôi đánh gãy bẹ sườn anh đó!"
Trông thấy bàn tay siết chặt như muốn nhàu nát tấm chăn của Lam.
Anh biết trong lòng cô đang phát khiếp.
Nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng cáp lắm.
Bách Tùng cảm thấy đùa bao nhiêu đó đã là đủ, anh dừng lại và ném áo của mình về phía Lam.
"Mặc vào đi."
Trông thấy Thanh Lam nhận lấy áo của mình, Bách Tùng xoay người tiến về tủ quần áo trong phòng, vờ tìm một chiếc áo khác.
Thanh Lam cầm chiếc áo đen trên tay, cô hướng mắt nhìn tấm lưng của Tùng.
Chuyện vừa nãy là anh trêu cô, mục đích của việc cởi áo này chỉ là muốn đưa áo cho cô mặc tạm mà thôi.
Bách Tùng còn tinh ý xoay người đi, hướng lưng về phía Lam, để cô mặc thêm áo cho đỡ ngượng ngùng.
Tuy Bách Tùng đùa làm Thanh Lam sợ thật, nhưng hành động cho mượn áo của anh khiến Lam vô cùng cảm kích.
Ngay lúc này đây, thứ cô cần nhất là một chiếc áo khoác lên người.
Che đi lớp váy ngủ mỏng tan này.
Không tốn thêm thời gian suy nghĩ, Thanh Lam vội vàng mặc luôn chiếc áo kia vào người.
Dáng người Tùng cao ráo, thân hình lại khỏe mạnh.
Thế nên áo của anh khá to so với thân hình của Lam.
Một phần là vì áo ngủ nên anh chọn loại rộng rãi hơn bình thường.
Áo của Bách Tùng che hết chiếc váy ngắn ngủn của cô, nó phủ trên người Lam không khác váy ngủ là bao, chạm đến tận đầu gối, kín hơn váy Mỹ Anh may rất nhiều.
Mặc áo xong, Thanh Lam tự tin hơn hẳn.
Cô tung chăn bước xuống giường.
"Cảm ơn anh rất nhiều."
Bách Tùng nghe được câu cảm ơn, anh biết cô đã mặc áo xong.
Anh thôi giả vờ chọn lựa nữa, tay lấy bừa một chiếc sơ mi trong tủ.
Sơ mi còn chưa kịp khoác lên người Bách Tùng, điện thoại anh reo inh ỏi.
Tay anh cầm áo, chân thì sải bước đến sofa, điện thoại Tùng để ở đó.
Nhấc chiếc điện thoại đang sáng đèn liên tục lên, màn hình hiển thị một chữ "Mẹ".
Anh trượt phím nghe máy.
Đầu dây bên kia lên tiếng trước.
Mẹ Tùng: Alo! Dậy rồi à?
Tùng: Con dậy rồi.
Mẹ Tùng: Mẹ đang đứng trước cửa phòng con đây.
Nhân viên bảo đêm qua con bệnh, có cô người yêu nào lên chăm sóc đấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư, truyện Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư , đọc truyện Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư full , Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư full , Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư chương mới