Sau khi nhận vật thưởng có công dụng y hệt như cái thưởng ở mốc 25%, Lam không suy nghĩ thêm, mặc kệ Bách Tùng không vui.
Cô đẩy cửa vào trong phòng bệnh trước.
Chị Thảo được đưa đến phòng vip, bên trong có ba điều dưỡng chăm sóc tận tình.
Đây là điều Lam và Tùng có thể giúp Thảo ở thời điểm hiện tại.
Chị Thảo vẫn còn hôn mê, Lam không biết tình trạng của chị tệ đến mức nào, cô không có kiến thức về y học.
Song, khi thấy chị phải thở máy, cô ý thức được rằng bệnh trạng rất xấu.
Cả người chị gầy sọp trơ xương, gương mặt hốc hác tiều tụy.
Duy chỉ có phần bụng bị trướng lên.
Cô điều dưỡng đến bên cạnh Thanh Lam, nói: "Lát nữa chúng tôi sẽ cạo đầu để bệnh nhân thuận tiện cho việc điều trị."
Thanh Lam không biết nói gì, chỉ biết gật đầu đồng ý.
______________
Ba ngày sau.
Thanh Lam và Bách Tùng cứ đi đi về về như thế mấy ngày liền.
Hai người họ cùng và bác Đức túc trực bên cạnh Thảo mấy ngày liền.
Thi thoảng Mỹ Anh và Gia Bảo cũng đến.
Thảo cũng đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe quá yếu.
Chị ấy vẫn chưa nói được câu nào.
Thanh Lam vừa đổi ca cho Tùng, cô bắt taxi về nhà.
Đến trước cổng nhà, tâm trạng cô nặng trĩu, chần chừ mãi không vào.
Mỗi ngày trông thấy bệnh tình của Thảo xấu đi.
Cô lại không biết phải đối mặt với bé An như thế nào nữa.
Mỗi ngày đều rặn ra một câu nói dối thế này, cô mệt mỏi trong cảm giác tội lỗi.
Thanh Lam không muốn lừa một đứa trẻ mãi.
"### A! Cô Lam về rồi."
Bé An ôm gấu bông từ trong nhà chạy ra đón Lam, cô ngồi thụp xuống dang tay ra đón bé vào lòng.
"### Cô về rồi đây, An ăn gì chưa."
"### Dạ An ăn rồi, cô xinh đẹp nấu cơm cho An ăn." Bé An ngoan ngoãn gật đầu.
Đầu Thanh Lam nhảy số rất nhanh, cô biết ngay "cô xinh đẹp" mà bé An nói là ai.
Mai Thúy và Sơn Lâm đã về.
"### Chú đẹp trai không có về với cô Lam hả cô."
"### Chú đẹp trai có công việc, lát nữa chú về sau."
Bé An vui vẻ gật đầu, giọng nói non nớt tiếp tục cất lên: "Khi nào mẹ tới đón An vậy cô? Mẹ bỏ quên An rồi hả cô?"
Đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ xoáy vào tâm can Lam.
Hình ảnh liệt giường của Ngọc Thảo xuất hiện trong tâm trí.
Nếu bé An biết được mẹ bé mắc bệnh nặng như thế.
Con bé sẽ sốc lắm, nhiều khi tinh thần sụp đổ hoàn toàn cũng nên.
Bé An còn nhỏ quá, tốt nhất không nên biết thì hơn.
Mặc dù mỗi lần nói dối thế này, lương tâm cô như bị một vạn con kiến cắn rứt.
Song, Lam chọn cách không nói, tiếp tục che giấu.
"### Mấy ngày nữa mẹ mới đến đón An được, An ở đây với cô Lam nha."
Bé An bám lấy tà áo của Lam, hai mắt long lanh ngước lên nhìn cô.
"### Cô ơi khi nào mẹ đến đón An, cô cho mẹ ở đây ăn cơm với An một bữa nha.
Đồ ăn ở đây ngon lắm, mẹ Thảo chưa từng được ăn ngon như vậy đâu.
Được không cô?"
Lam nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, câu nói của bé An khiến trái tim Lam nhói đau.
Đồ ăn ở đây cũng chỉ là mấy món cơm canh hằng ngày thôi.
Vậy mà đối với bé An nó lại trở thành mấy món ngon chưa từng được ăn.
Từ khi đến thế giới này, có bao điều tốt đẹp mà thượng đế quên ban tặng cho cô bé này đây.
Cô ôm chầm bé An vào lòng, vuốt v e tấm lưng nhỏ xíu.
"### Khi nào mẹ đến đón An, cô sẽ mời hai mẹ con một bữa thật ngon luôn."
"### Yeah! Cô Lam tuyệt nhất!"
Lam mỉm cười dắt tay cô bé vào trong.
Bé An ngoan ngoãn ngồi xem hoạt hình.
Dưới bếp phát ra tiếng động, cô nghĩ rằng Mỹ Anh đang nấu nướng món gì đó.
Bụng Lam đói meo, quyết tâm xuống ăn ké con bạn.
Bước tới phòng bếp, Lam chợt nhận ra người dưới đây không phải là Mỹ Anh.
Mà là nữ chính ngốc nghếch Mai Thúy.
Mấy ngày nay, Thanh Lam rất mệt về đến nhà chỉ muốn ngủ một giấc rồi chạy đi chăm Thảo.
Cô không còn chút năng lượng nào để cãi cọ với Thúy.
Thế nên Thanh Lam ngó lơ, rót một cốc nước uống cho đỡ cồn cào bao tử rồi tránh xa con mụ nữ chính phiền phức này.
"### Cô lừa một đứa trẻ trắng trợn như thế, cô không cảm thấy có lỗi với lương tâm sao?"
Sắc mặt Thanh Lam tối sầm ngay tức khắc, cô nhíu mày nhìn Thúy.
"### Sao cô biết chuyện này?"
Mai Thúy tựa người vào bàn ăn, cô ả khoanh tay hất mặt nói: "Muốn người khác không biết thì cô đừng làm."
"### Ai nói cho cô biết chuyện này?" Thanh Lam đặt cốc nước xuống bàn, cô tiến đến trước mặt Mai Thúy tra hỏi.
Rõ ràng trong bốn người biết chuyện không một ai hé nửa lời với Mai Thúy.
Trừ phi, cô ta theo dõi hành động của Lam.
"### Tự tôi biết, chuyện xấu cô làm tôi phải biết cho bằng hết." Mai Thúy tiếp tục hất hàm.
"### Tôi chẳng dám nhận mình làm chuyện tốt.
Nhưng mà có điều..." Lam bỏ lửng câu nói, cô trừng mắt nhìn Mai Thúy rồi tiếp tục cất giọng: "Cô phiền quá! Cực kỳ phiền phức luôn ý.
Tôi đi đâu làm gì mặc xác tôi.
Sao cô cứ thích bám theo tìm điểm cạnh khóe thế?"
Mai Thúy cũng khoanh tay đứng trước mặt Lam, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nhích lên nửa bước.
Lam và Thúy sẽ chạm vào nhau.
Mai Thúy nói: "Tôi phiền phức nhưng không hèn hạ đi lừa một đứa trẻ như cô.
Hành động giả tạo lừa người của cô làm tôi phát nôn.
Tại sao vậy Lam? Một đứa trẻ cô cũng không tha.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư, truyện Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư , đọc truyện Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư full , Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư full , Xuyên Hệ Thống Dụ Dỗ Tương Tư chương mới