Trong khi cả nước rộn rã đếm lùi ngày chờ Tết thì ở Tần gia không khí ngày một nặng nề.
Thời gian trôi qua với Tần Mặc Nghiên còn được tính từng ngày.
Thời gian tỉnh táo cũng dần ngắn lại theo thời gian.
Đêm giao thừa, Tần lão nhìn nữ nhân đang đứng bên dưới.
Ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu con người kia.
Mặc Khiết là một đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ đến lớn, năng lực huyền học cũng bình thường nhưng lại vô cùng chăm chỉ học hỏi.
Từ nhỏ liền đi cùng đám Mặc Nghiên học rồi khi lớn thì vào đội xử lý của thằng bé.
Nếu nói con bé có tình cảm với Mặc Nghiên cũng có khả năng lắm.
Nhưng nếu đây là một âm mưu? Mặc Khiết bị cái nhìn đăm đăm của gia chủ khiến cho khiếp đảm.
Nhưng đã đến nước này, cô đâm lao phải theo lao mà thôi.
Tần lão trầm mặc nói: - Mặc Khiết, cháu muốn giúp Mặc Nghiên giải dâm độc, cháu có biết mình đang nói gì không? Cháu có biết điều đó nghĩa là gì không? Mặc Khiết cúi đầu, nhát gừng đáp: - Thưa gia chủ, cháu biết.
Làm việc cùng anh Mặc Nghiên nhiều năm chưa lần nào cháu thấy anh ấy vật lộn khó khăn như lần này.
Hôm đó đội ngũ đến trễ, nhưng cháu cũng biết được phần nào con lệ quỷ đối đầu với Mặc Nghiên có phần kỳ quái khi cũng là dâm quỷ.
Hai thứ độc Âm khí cùng Dâm độc vốn cách ép ra ngoài hoàn toàn khác nhau nên không thể cùng một lúc bài trừ cả hai thứ đó ra.
Thời gian lại không còn nhiều.
Cháu..
cháu thiết nghĩ, nếu chuyển Dâm độc sang người khác qua việc hợp sẽ giúp Mặc Nghiên rảnh tay xử lý Âm khí.
Bàn tay Tần lão có chút nắm lại khi nghe giải thích của Mặc Khiết.
Không sai.
Đó cũng là cách ông đọc được trong sách cổ.
Nhưng đối với Tần gia, nữ nhân đầu tiên cùng phòng cực kỳ quan trọng.
Ông cũng từng nói cho Mặc Nghiên cách này nhưng thằng nhóc đó kiên quyết không đồng ý.
Thậm chí khi ông đề nghị sẽ nói với Hiểu Linh, Mặc Nghiên còn buông lời tàn nhẫn: Nếu ông để Hiểu Linh biết mà tới đây, con xin lỗi ông.
Con phải bất hiếu mà đi trước....Mặc Khiết này rốt cuộc là tự suy đoán hay là...! Ngước nhìn đồng hồ, lại sắp 12h đêm, Mặc Nghiên lại sắp phát tác, dâm độc phát tác 6 tiếng một lần còn đúng vào giờ âm khí mạnh nhất.
Thời gian này chính là lúc khó khăn nhất ngày của thằng bé.
Chỉ còn 5 ngày...!Ánh mắt Tần lão đột nhiên sắc lẹm nhìn Mặc Khiết.
Ông không có nhiều thời gian để nghi hoặc như vậy.
Mặc Khiết dù sao cũng là cô nhi do Tần gia nuôi lớn.
Nếu dám phản....!Còn Mặc Nghiên, sau này nó có hận ông thì để nó hận đi.
Tần lão nói: - Tốt.
Vậy ta sẽ mở cửa cho cháu vào.
Việc thành hay bại là do cháu.
Mặc Khiết như mở cờ trong bụng nhưng vẫn khiêm nhường:1 - Vâng..
cháu sẽ cố gắng giúp anh Mặc Nghiên.
*** Mặc Nghiên trân trân nhìn đồng hồ dịch chuyển từng giây.
Những giờ phút cực hình lại sắp bắt đầu với hắn.
12h đêm, âm khí mạnh nhất, dâm độc phát tác khiến hắn bị dày vò cả về tâm trí lẫn thân thể.
Toàn thân dần dần như một lò thiêu tăng nhiệt.
Tầm nhìn cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Mọi chiều không gian dường như vặn vẹo xoắn chặt lại với nhau rồi bất ngờ vỡ vụn.
Miệng đắng lưỡi khô, toàn thân ngứa ngáy như có ngàn con kiến bò trong xương tủy, trái tim đập như muốn phá tan lồ ng ngực mà ra.
Dòng máu sôi trào trong huyết quản.
Hắn vô thức nhớ tới thân ảnh nhỏ bé đó bị hắn ghì chặt trong lòng Môi lưỡi giao triền không thể phân tách.
Tiếng cô ấy nức nở, động tác cố gắng đẩy hắn ra xa làm thú tính càng thêm trỗi dậy.
Hắn phải có được cô gái này.
Hắn muốn ăn sạch sẽ, không chừa lại một thứ gì.
Đầu óc nghĩ là làm.
Hắn đẩy bóng dáng nhỏ bé đó xuống sô pha rồi lập tức ngồi lên ngang hông cô ấy ngăn chặn mọi sự phản kích.
Chỉ với một tay, hắn có thể nắm gọn cả hai cánh tay yếu ớt đó kéo cao quá đầu.
Bộ ng ực cao ngất vì sợ hãi phập phồng gấp gáp khiến hắn si mê nhìn ngắm.