Người bình thường thì dù là khi tình cảm không dao động, trị số vui buồn giận hờn cũng sẽ ổn định từ hai mươi trở lên, lúc cảm xúc dao động phập phồng sẽ nhảy lên khoảng mười đến mươi mấy, chứ căn bản không hề giống
Lâm Bắc Từ, mấy trăm năm mới nhích một lần, mà mỗi lần nhích đâu có năm
số, đằng sau còn có cả phẩy với chả lẻ.
Tình huống của Lâm Bắc Từ khác người, cho nên nếu suy luận theo logic này, chiếc [5.09] bây giờ
của cậu hẳn là tương đương với trị số vui vẻ bình thường của người khác.
Vui?
Chung Khê ở trong hệ thống thấy Lâm Bắc Từ cười tít hết cả mắt, nhất thời không hiểu nổi cậu vui vì cái gì.
Thấy người ta sôi máu cậu liền hớn hở hả?
Đây là rốt cuộc là tâm lý kì khôi gì đây chứ?
Chung Khê mở mắt, thao tác đồng tiền dùng sức đẩy Lâm Bắc Từ.
Lâm Bắc Từ không nghĩ rằng y dùng sức lớn đến vậy, bi đẩy đến mức lảo đảo
hai vòng mới miễn cưỡng vững người, trực tiếp bổ nhào vào con lệ quỷ
trước mặt, mắt đối mắt mặt kề mặt thắm thiết nhìn nó.
Lâm Bắc Từ: "..."
[5.09] ngay lập tức biến thành [0].
Nụ cười trên mặt Lâm Bắc Từ vẫn không chuyển một chút nào, khiến cho dù có là ai cũng không nhìn ra nổi gương mặt cười tươi tắn của cậu là giả.
Cậu chẳng hề để ý giơ tay ấn đầu tên quỷ, cho mặt nó ma sát thân thiện với
vách tường, sống sờ sờ đập đến mức con quỷ rối bù¹ người.
: gốc: thất điên bát đảo - 七顛八倒: cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.
Đồng tiền của Chung Khê chựng lại, y quay đầu đi tới, hỏi: "Cậu giận à?"
Lâm Bắc Từ lười biếng nói: "Nào, tôi giận gì đâu."
Tuy cậu nói như thế, nhưng mãi đến tận khi hai người xuống lầu, Lâm Bắc Từ vẫn không nói lấy một tiếng.
Gian phòng khách đã đầy người ngồi, hồn phách quỷ không đầu kia xác thật đã
hoàn chỉnh, gã bay ở giữa không trung, đang nói gì đó với Thẩm Vận, mà
thằng nhóc quỷ chẳng hề nhớ đòn chút nào, đứng nép bên người quỷ không
đầu, ngửa đầu, mặt đầy mến yêu nhìn gã, vẫn luôn nhón chân cầm tay bố
mình.
Lâm Bắc Từ cùng Chung Khê một trước một sau bước xuống từ
cầu thang lầu trên. Mọi người đang tập trung tinh thần nhìn gã quỷ không đầu lúc này dời tầm mắt, ánh nhìn vốn toàn khinh thường chĩa vào Lâm
Bắc Từ, mãi đến khi nhìn thấy Chung Khê đằng sau cậu, tất cả đều cứng
như đá ngay tại chỗ.
Gã quỷ không đầu lo cho có mỗi mình mình, gã vẫn còn nói: "... Vốn Tô Vân Hoan chỉ hơi sốt, trẻ con sốt bệnh lúc
giao mùa là chuyện bình thường thôi mà, nhưng hỏng một cái là tên Tô
Thức kia căn bản không có đưa nó đến bệnh viện kịp thời, hơn nữa kĩ
thuật chữa bệnh ở niên đại đó lạc hậu đến cỡ đó, sốt một ngày một đêm,
thế là người mất."
Dù rằng Chung Khê tuổi còn nhỏ nhưng khí thế
trên người y rất mạnh, đến nỗi thậm chí có người lớn hơn tận mấy tuổi mà vẫn không dám nhìn thẳng y. Y vừa tới, thế là toàn bộ phòng khách chỉ
có thể nghe thấy mỗi tiếng nói âm trầm của quỷ không đầu.
Chung
Khê cũng không nhiều lời, chỉ tùy ý khoát tay, ý bảo mấy người muốn làm
gì thì làm, bầu không khí lúc này mới chậm rãi hòa hoãn.
Không
biết có phải là do đang giận dỗi gì không mà Lâm Bắc Từ cứ thế ngồi
thẳng xuống sô-pha, cho Chung Khê đang nhíu mày bên cạnh ăn trái bơ thật to.
Chung Khê hơi mắc bệnh khiết phích –– thật không hiểu nổi
một hệ thống như y lại nhân tính hóa đến cỡ đó để làm gì. Y vẫn cau mày, đôi mắt tan rã đăm đăm nhìn Lâm Bắc Từ. Tuy mặt mày y vẫn không lộ ra
tí biểu cảm nào, nhưng không biết tại sao mà Lâm Bắc Từ vẫn có thể ngó
ra chút chút bất mãn ẩn trong đó.
Cũng không biết y bất mãn do Lâm Bắc Từ ngồi trên chiếc sô-pha bẩn hay do cậu không để ý tới y nữa.
Lâm Bắc Từ để mặc, móc di động ra, lại bắt đầu chiến đấu với trò rút thẻ.
Quỷ không đầu vẫn đang trình bày: "... Tên Tô Thức kia nghèo lắm, việc tăng ca ở công trường là hắn tự chấp nhận chứ nào phải tôi ép buộc gì hắn
đâu, thế mà con hắn không chữa kịp, hắn bắt đầu đổ hết trách nhiệm lên
người tôi, còn báo cảnh sát nói xằng nói thiên bảo tôi là hung thủ giết
con hắn, dây dưa với tôi mất mấy ngày trời."
Trong lúc quỷ không
đầu nói chuyện, tiểu quỷ nọ cứ mãi đứng sát gã ngước nhìn, khuôn mặt
phúc hậu vô hại vẫn luôn không có biểu tình gì.
Mà oán khí trên
người nó quái lạ vô cùng. Đôi khi, oán khí như tụ thành một sợi quanh
quẩn, nhưng lại có lúc, sợi oán khí vừa đó tựa như đã tan vào hư không.
Những chuyện quỷ không đầu nói sau đó giống y như đúc với giấc mộng của Lâm Bắc Từ.
Lâm Bắc Từ đã biết từ sớm nên lười không muốn nghe lại. Cậu nằm liệt trên
sô-pha bấm điện thoại. Chờ đến lúc quỷ không đầu trình bày tươm tất đâu
ra đấy thì thẻ của cậu đã được rút xong luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!