Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Triệu trưởng lão đương nhiên hiểu rõ môn quy mình soạn, chỉ là bị Nguyễn Ly nói thẳng ra như vậy khiến ông ta không chịu được định đáp trả vài câu.
Đúng lúc này, Bách Lý Diêm Khể đừng ở phía dưới bỗng mở miệng: “Khi tiên sư mang đệ tử đi ra ngoài, nếu đệ tử bị thương vong thì tiên sư sẽ phải chịu phạt roi. Tùy vào tình huống nặng nhẹ mà chia ra thành: thương - 20 roi; vong - 50 roi, với tiền đề là tiên sư dẫn đội phải có pháp thuật cao cường để đảm nhận trách nhiệm bảo hộ đệ tử.”
Tiếng nói của Bách Lý Diêm Khể rất có tính xuyên thấu. Bằng một giọng điệu trầm ổn, hắn chậm rãi đọc lại rành rọt từng chữ trong điều luật.
Mỗi lần tổ chức thí luyện dưới núi cho đệ tử, sẽ luôn luôn có hai tiên sư dẫn dắt đội. Nếu đệ tử bị thương, người bị phạt tất nhiên sẽ là hai tiên sư pháp thuật cao thâm kia, cũng bởi vì năng lực của họ cường đại nên phải có trách nhiệm bảo hộ đệ tử.
Bách Lý Diêm Khể nói ra điều này lại vô tình vả mặt vị trưởng lão nào đó.
Sắc mặt của Triệu trưởng lão trở nên khó coi, ông ta muốn ngăn không cho Bách Lý Diêm Khể tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Bách Lý Diêm Khể không cho ông ta cơ hội, lập tức nhanh miệng nói tiếp: “Triệu trưởng lão, có lẽ vì ngài đã biên soạn giới luật lâu rồi nên đã quên mất điều luật hoàn chỉnh. Hãy để đệ tử thuật lại cho ngài nghe.
Sư thúc là trưởng bối, nhưng năng lực của ngài ấy vốn chẳng thể bảo vệ được đệ tử. Trong khi đó, ta là toàn người có pháp thuật mạnh nhất trong cả đội ngũ. Dựa theo quy định thì người nhận trách nhiệm bảo vệ đệ tử là ta mới đúng. Vì thế, đệ tử xảy ra chuyện thì đối tượng bị phạt hẳn là ta.”
Lời vừa nói ra, thần sắc của mọi người đều thay đổi. Gương mặt của Triệu trưởng lão cũng sắp không thể nhịn được nữa rồi. Còn những trưởng lão khác rõ ràng không hiểu lý do vì sao Bách Lý Diêm Khể lại làm như vậy.
Về phần Trịnh Đạo Lẫm, ông ta có chút hối hận vì đã dạy dỗ người đệ tử này của mình quá mức chính trực, trong lúc này mà còn thành thật đi gánh tội thay.
Trịnh Đạo Lẫm không hề hoài nghi Bách Lý Diêm Khể cố ý trợ giúp Nguyễn Tiểu Ly, chỉ đơn giản cho rằng vì hắn là người chính trực nên mới như vậy.
Những đệ tử khác không dám nói chuyện. Trong những tình huống thế này, bọn họ nên cúi đầu, giả vờ như không tồn tại thì hơn.
Nét mặt của Nguyễn Tiểu Ly cũng khẽ động. Bách Lý Diêm Khể đang giúp nàng hay đang có sao nói vậy thế nhỉ?
Thật ra, cho dù Bách Lý Diêm Khể không mở miệng thì nàng cũng có cách để mình không phải chịu phạt, chẳng qua chỉ là lãng phí miệng lưỡi thêm vài câu mà thôi.
Bách Lý Diêm Khể đã nói đến thế, các trưởng lão cũng tìm không thấy điểm để bắt bẻ Nguyễn Tiểu Ly nữa.
Trịnh Đạo Lẫm: “Diêm Khể, con có năng lực là một chuyện, nhưng con cũng không đối chọi được sức mạnh của tên hung thủ kia. Ở trong tông môn mà hắn ta còn tác oai tác quái như thế, huống chi là ở bên ngoài chỉ dựa vào một mình con bảo hộ đệ tử. Chuyện này không thể trách con được.”
Ý là không cần phạt.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết, truyện Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết , đọc truyện Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết full , Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết full , Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết chương mới