Tác giả: Cửu Thiên Tuế Editor: 2508_Ashley Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Hoắc phu nhân vừa lên lầu, người hầu cũng tự giác đi nơi khác làm việc. Trong phòng khách, tức khắc chỉ còn lại hai người Hoắc Tịch và Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly cầm một cái bánh ngọt lên ăn, người đàn ông bên cạnh thình lình lên tiếng: “Bánh ngọt này không phải mua cho mẹ tôi sao?” Nguyễn Tiểu Ly đang há được nửa miệng, đột nhiên cảm thấy ăn vào cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong. Hoắc Tịch muốn làm Nguyễn Ly Kiều khó xử, để cô nhanh rời khỏi Hoắc gia. Nguyễn Tiểu Ly bình tĩnh ăn một miếng, sau đó nói: “Bày ra là để đãi khách, em chỉ ăn có một cái thôi mà. Hoắc Tịch, anh không đến mức keo kiệt như vậy chứ?” “Ừ, tôi keo kiệt.” Hoắc Tịch nhếch miệng khinh miệt. Hắn thừa nhận bản thân keo kiệt. Nguyễn Tiểu Ly tức đến nỗi suýt chút tắc thở, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Em mua.” Đây là bánh cô mua, cô ăn một cái thì đã làm sao? “Cô tặng cho nhà tôi, xem như là của tôi.” “Em đưa cho Hoắc phu nhân, không phải cho anh. Hoắc phu nhân để bánh ở đây là để em ăn.” Nguyễn Tiểu Ly dùng một lời nói hết ý, cô không muốn cùng hắn thảo luận chủ đề nhàm chán này. Không nhằm vào cô sẽ chết hả? Hoắc Tịch không đáp lời, ánh mắt tràn đầy sự áp bức, cuối cùng hắn mới trầm giọng nói: “Nguyễn Ly Kiều, cô muốn gả cho tôi đến vậy sao?” “Không muốn gả cho anh thì em đính hôn với anh làm gì?” Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngốc. Vẻ mặt Hoắc Tịch lạnh nhạt, hắn nhíu mày rồi cất lời: “Chúng ta đã đính hôn, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. Cô không cần lấy lòng mẹ tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Vậy anh có thể nói cho em biết, khi nào chúng ta kết hôn được không?” Hoắc Tịch lười nói chuyện với cô, không thể thay đổi được suy nghĩ của người phụ nữ này được, tại sao hắn lại phải lãng phí nước bọt của mình? Hoắc Tịch đứng dậy chuẩn bị lên lầu, Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên nói: “Hoắc Tịch, em thích anh nhưng em không hèn mọn. Chỉ là em muốn biết thời gian chúng ta kết hôn để được yên tâm, cũng đâu phải bắt anh cưới em ngay lập tức. Em thật lòng muốn đối xử tốt với Hoắc phu nhân, đó là vì em thích Hoắc phu nhân. Hơn nữa, em là vị hôn thê của anh, cũng coi như là một nửa con dâu. Con dâu đối xử tốt với mẹ chồng là lẽ đương nhiên, mong anh hãy xóa bỏ định kiến về em.” Tất cả những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng. Đương nhiên đây là suy nghĩ và lời nói từ đáy lòng của Nguyễn Tiểu Ly, cũng chính là những gì mà Hoắc Tịch nhận định về nguyên chủ. Nguyên chủ luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ cách làm Hoắc Tịch sớm cưới cô, lấy lòng Hoắc phu nhân cũng là vì mục đích này. Giờ thì tốt rồi, cô chỉ cần dùng một câu đã tẩy trắng được hành động của nguyên chủ. Tiểu Ác cực kỳ vừa lòng. Đây là hành vi ngu xuẩn của nguyên chủ, nhưng hiện tại điểm xuất phát của những hành động đó đã thay đổi. Nguyễn Tiểu Ly đã thành công tẩy trắng cho hành vi của nguyên chủ. Khi làm nhiệm vụ, ký chủ có thể hoàn thành vô cùng xuất sắc, nhưng nếu không được giao nhiệm vụ, cô sẽ lập tức trở nên lười biếng. Ai, quả nhiên trên đời này không có ký chủ thập toàn thập mỹ mà. Hoắc Tịch quay đầu lại, nhìn thoáng qua Nguyễn Ly Kiều một cách đầy thâm ý, sau đó cười lạnh: “Ra ngoài hơn một năm, cô thật sự có tiến bộ.” Nói xong, hắn xoay người lên lầu. Trong mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo, hiển nhiên là không tin lời nói của cô. Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly rất thản nhiên, không chút nào cảm thấy tiếc nuối vì Hoắc Tịch không tin. Hoắc Tịch không tin tưởng cũng là điều bình thường, nếu hắn dễ dàng tin lời cô nói như vậy thì chỉ có thể nói đầu óc của hắn quá đơn giản và dễ lừa. Một mình Nguyễn Tiểu Ly ngồi ngoài phòng khách thoải mái nghịch điện thoại và ăn bánh ngọt. Tiểu Ác không thể nhìn cô nhàn nhã như vậy, lập tức giao một nhiệm vụ: “Đi lên lầu, trò chuyện với Hoắc Tịch, đeo bám lấy hắn.” “...” Nguyễn Tiểu Ly thong thả ăn xong đồ ngọt, cầm khăn ăn lau sạch ngón tay, mỗi động tác đều rất chậm rãi và tỉ mỉ. Tiểu Ác: “Đừng tưởng là ta không biết cô đang kéo dài thời gian.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!