Hạ Tử Minh muốn cắn hắn, nhưng khớp hàm lại không có lực. Chỉ có thể tùy ý môi lưỡi của Hạ Tử Thịnh không kiêng nể gì càn quấy trong miệng hắn, mãi cho đến khi Hạ Tử Thịnh liếm đủ, trèo lên trên người hắn, chuẩn bị bắt đầu bước tiếp theo.
Hạ Tử Minh không đẩy được y, mới hai mắt trống rỗng tuyệt vọng nói:
- Chúng ta là huynh đệ.
- Ta đã nói rồi, uống xong ly rượu này, ngươi ta sẽ không còn là huynh đệ nữa. - Hạ Tử Thịnh không hề để ý cởi quần áo của Hạ Tử Minh xuống - Hơn nữa..
Y đuổi cung nhân đi, kéo tấm mành bên mép giường xuống rồi thấp giọng thì thầm bên tai Hạ Tử Minh bên tai:
- Chúng ta thật sự là huynh đệ sao? Đại ca phải biết rõ nhất chứ..
- Ta không biết - Hạ Tử Minh lạnh mặt phủ nhận.
- Ta nghĩ, đại ca cũng là yêu ta mà không tự biết - Hạ Tử Thịnh vuốt ve thân thể Hạ Tử Minh, cười nhẹ nói:
- Ngươi từ nhỏ liền đối tốt với ta như vậy, ngay cả khi biết mẫu phi ta hại chết nguyên Hoàng Hậu, thậm chí ta không phải huyết mạch đều giúp ta che giấu, xóa sạch mọi dấu vết.. Đại ca vì ta làm nhiều như vậy, nếu nói không phải yêu ta, chỉ sợ ai cũng không tin!
Hạ Tử Minh lạnh nhạt:
- Ta không biết gì hết.
Lệ Thái Tử chân chính thật sự không biết Dung Phi là thủ phạm hại chết nguyên Hoàng Hậu, cũng không biết Hạ Tử Thịnh không phải huyết mạch hoàng gia.
- Được, đại ca nói không biết thì là không biết. Chỉ cần ta biết đại ca yêu ta là đủ rồi - Hạ Tử Thịnh thực nghe lời, nhưng nhìn Hạ Tử Minh trần truồng lại không tự giác nhớ tới một người khác, lập tức mở miệng - Còn Cố Sâm, đại ca cũng vì hắn là bằng hữu tốt nhất của ta mới theo đuổi hắn, nói thích hắn, cùng hắn ở bên nhau đúng không?
Đối, tất cả nên là như thế. Người vốn nên thân mật khăng khít chỉ có y cùng Hạ Tử Minh, giữa bọn họ không nên có người khác chen chân vào!
Đối với ảo tưởng tốt đẹp này của y, Hạ Tử Minh lại là cười nhạo:
- A! Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, lúc trước ta cùng Cố Sâm ở bên nhau chỉ vì ta thích hắn, thế thôi.
- Hắn có cái gì tốt cơ chứ? Cũng chỉ là một kẻ con cháu thế gia tầm thường mà thôi, ta chỉ cần dăm ba câu đã khiến hắn nghi ngờ đại ca, đại ca nếu nói thích hắn, ta sẽ không tin - Hạ Tử Thịnh không để tâm, mặc Hạ Tử Minh nói gì cũng chỉ tin những thứ mình muốn tin.
Hạ Tử Thịnh chậm rãi hôn lên môi Hạ Tử Minh:
- Đại ca, đừng hận ta.
Hạ Tử Minh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thanh âm của hệ thống lập tức vang lên trong đầu Hạ Tử Minh:
- Xin hỏi ký chủ có cần sử dụng "đêm xuân say" với đối tượng công lược Hạ Tử Thịnh hay không?
Hạ Tử Minh vừa định nói muốn, mở mắt ra lại vô ý nhìn vào đôi mắt ngập tràn bi thương của Hạ Tử Thịnh, thấy được một giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt y, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác này làm hắn nhớ tới người yêu trong những thế giới trước.
Hạ Tử Minh trong lòng mềm nhũn, lời nói đến bên miệng lại thay đổi:
- .. Không cần.
Linh hồn người này làm hắn quen thuộc đến kì lạ.
Hạ Tử Thịnh đưa tay vào thân thể Hạ Tử Minh:
- Đại ca, đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi đau. Thực xin lỗi, đại ca, ta yêu ngươi.
- -
Hạ Tử Thịnh thực săn sóc cũng thực tinh tế, có thể nói là một tình nhân cực độ ôn nhu. Khi y cùng Hạ Tử Minh làm xong, một chút thói quen xấu của đám quan to hiển quý là chăn cũng không biết đắp cho người ta một cái đã lăn ra ngủ cũng không có, không chỉ giúp Hạ Tử Minh cẩn thận rửa sạch, đến cả quần áo trên người cũng tự tay giúp hắn thay.
Hạ Tử Minh trong lòng cho y một like, trên mặt lại trước sau mang cái mặt nạ nửa sống nửa chết.
Tuy rằng linh hồn Hạ Tử Thịnh khiến hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng hắn vẫn chưa quên đạo đức nghề nghiệp của người làm công việc xuyên nhanh.
- Đại ca, ngươi thật đẹp. Đẹp tới mức ta muốn giấu ngươi đi, ai cũng nhìn không thấy, chỉ có một mình ta có thể. Ngươi là của một mình ta - Hạ Tử Thịnh không để ý đến sự lạnh nhạt của hắn, vừa đắp chăn cho Hạ Tử Minh vừa thấp giọng nỉ non bên tai hắn.
Nói thật, dung mạo Hạ Tử Minh không quá đẹp, hoàn toàn không phải loại hình phong hoa tuyệt đại, câu hồn đoạt phách, nhưng không biết vì sao y chỉ cần vừa nhìn thấy Hạ Tử Minh liền không rời được mắt, linh hồn đều bị hắn hút đi, cảm thấy trên đời này không có ai có thể đẹp hơn đại ca cả. Giống như dưới cơ thể của Hạ Tử Minh cất giấu yêu tinh biết hút hồn người vậy, khiến y muốn giấu Hạ Tử Minh đi, chỉ cho y thuộc về một mình mình mà thôi.
Hiện tại, y rốt cuộc cũng đã làm được..
Đại ca là của một mình y.
Hạ Tử Thịnh thực phấn khởi, ngừng một lát lại hỏi:
- Đại ca, ngươi hận ta không? Muốn giết ta không?
- Ta chỉ muốn cách ngươi thật xa - hai mắt Hạ Tử Minh trống rỗng, thanh âm khàn khàn.
Hạ Tử Thịnh lại nhẹ nhàng cười, nỉ non bên tai hắn:
- Cho dù ngươi hận ta, muốn giết ta cũng không sao, trừ phi ta chết, bằng không, ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta.
Hạ Tử Minh: "..."
Người có thể tự quyết định xem ý kiến của người khác như không khí thế này, tiểu sinh thực sự không biết nên ứng đối như thế nào!
Hạ Tử Thịnh nói xong, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi Hạ Tử Minh, gắt gao ôm hắn vào ngực, thực an tâm khép lại hai mắt, tiến vào giấc ngủ.
Hạ Tử Minh không thể động đậy, chỉ có thể nằm trong ngực y giả chết.
- Ký chủ, ngươi cảm giác thế nào? - Đúng lúc này, thanh âm của hệ thống lại vang lên trong đầu Hạ Tử Minh lần nữa.
Hạ Tử Minh mặt không biểu tình nói:
- Chỉ một chữ thôi: Sướng! Ta vốn tưởng Hạ Tử Thịnh bề ngoài nhu nhu nhược nhược như đàn bà thế, lên giường khẳng định không đã, không nghĩ tới không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm. Hắn cư nhiên hàng to xài tốt như vậy, thật muốn sau này mỗi ngày đều sống như vậy, làm hắn tăng lớn sức lực tới chà đạp đóa hoa bé nhỏ như ta đi!
Hệ thống: "..."
Nhìn Hạ Tử Minh thân thể cường tráng, ngoài miệng lại nói buồn nôn như vậy, nói thật, nó sắp ọc ra tới nơi rồi.
Hệ thống lại hỏi:
- Như vậy, ký chủ không có sử dụng "đêm xuân say" là đã quyết định lựa chọn Hạ Tử Thịnh làm bạn đời của ngài trong thế giới này đúng không?
- Đương nhiên, cũng không phải thế giới nào đều gặp được người hợp ý như vậy - Hạ Tử Minh tà ác cười, thực muốn hút một điếu thuốc lá sau khi "xong".
Hệ thống nói:
- Được, ta đã biết.
- Vậy kí chủ định kết thúc thế giới này thế nào? - Nó lại hỏi.
Hạ Tử Minh cười tươi như hoa:
- Đương nhiên là.. BE!
- Hả? - Hệ thống không phản ứng kịp!
Nó còn tưởng rằng có người yêu, Hạ Tử Minh sẽ muốn ở thế giới này sống đến hết đời cơ chứ?
Hạ Tử Minh nhẹ nhàng cười:
- Ta không quên, nhiệm vụ của chúng ta trong thế giới này là làm Cố Sâm khắc cốt ghi tâm, nếu không chết, Cố Sâm sao có thể khắc cốt minh tâm, vĩnh viễn xem ta như bạch nguyệt quang hả?
- .. Nga, được - hệ thống ngốc không hiểu được hình thức tư duy của sinh vật phức tạp như kí chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Hệ thống yên lặng, Hạ Tử Minh không thể động đậy thấy Hạ Tử Thịnh hô hấp đều đều, đã ngủ say, lập tức thả lỏng bản thân, không giả bộ sống không bằng chết nữa mà cũng nhanh chóng ngủ khò.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!