Hắn ngủ một giấc này, đến khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Hạ Tử Thịnh để tránh Hạ Tử Minh luẩn quẩn trong lòng hoặc làm ra chuyện gì, không chỉ là ở trong cung an bài rất nhiều cung nhân trông coi, trong cung điện Hạ Tử Minh cư trú còn đốt nhuyễn cân cả ngày. Hắn suốt ngày đều mệt mỏi vô lực, không thể chạy trốn thì chớ, đến cả ăn cơm, đi vệ sinh đều phải dùng hết sức lực cả người, còn mệt đến thở hồng hộc.
Hạ Tử Minh thực không thích điều này.
Nhưng trừ việc này ra, Hạ Tử Thịnh vẫn là một tình nhân làm hắn rất vừa lòng, đế vương cao quý ở trước mặt hắn mặc đánh mặc mắng, bưng trà rót nước, tắm rửa ngâm chân đều hầu hạ thỏa đáng, trừ bỏ không thể rời đi, muốn cái gì cho cái đó, buổi tối còn tự động làm gậy mát xa. Hạ Tử Minh sống thích ý đến không thể lại thích ý, so với lúc trước ở trong vương phủ thời điểm còn béo một vòng!
Nhưng vì giữ vững concept, Hạ Tử Minh còn không thể lộ ra nửa điểm vui thích, phải giả bộ sống không bằng chết, liều mạng nhẫn nhịn sức mạnh Hồng Hoang của mình.
Hạ Tử Minh không thích có quá nhiều cung nhân ở trước mặt, ở trong cung hơn hai tháng liên tìm cách bắt Hạ Tử Thịnh đuổi đi hơn một nửa cung nhân phụ trách trông coi hắn.
Hạ Tử Thịnh thấy hắn dần dần nghe lời thỏa hiệp, cũng không muốn làm trái ý hắn.
Một ngày, Hạ Tử Minh khi ăn cơm giả bộ bị nhuyễn cân tán làm cho mệt mỏi, khí lực không đủ đụng ngã cái bàn, đập nát cả bàn chén đĩa.
Cung nhân nghe thấy tiếng vang vội vàng tiến vào thu thập, lại không biết Hạ Tử Minh thừa dịp nhiễu loạn giấu trộm một mảnh sứ nhỏ.
Hạ Tử Minh giấu mảnh nhỏ sắc bén trong tay áo, nhân lúc nghỉ trưa giấu mảnh nhỏ vào trong đệm chăn.
- Ký chủ, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết vua đấy hả? Mỗi vận mệnh chi tử đều là cây trụ củathế giới, Hạ Tử Thịnh chính là vận mệnh chi tử của thế giới này, hắn đã chết, thế giới cũng sẽ sụp đổ, nhiệm vụ của chúng ta không hoàn thành được đâu! - hệ thống khiếp sợ, vội vàng nhắc nhở.
Hạ Tử Minh không để ý đến nó, vẫn làm theo ý mình.
Hạ Tử Thịnh ngày nào cũng ngủ chung với Hạ Tử Minh, cho dù không làm gì cả cũng sẽ ôm Hạ Tử Minh đi ngủ, y chỉ mới có thể yên tâm ngủ.
Đến ban đêm, Hạ Tử Thịnh theo thường lệ cùng hắn mây mưa một phen liền đi ngủ. Sau khi y ngủ say, giữa bóng tối, Hạ Tử Minh mở bừng mắt!
Vì Hạ Tử Minh yêu cầu rất nhiều lần, sau khi bọn họ đi ngủ sau, trong tẩm cung không cho phép người hầu lưu lại. Trong cung điện lớn như vậy, trừ bỏ hắn cùng Hạ Tử Thịnh đã ngủ say, bốn bề vắng lặng.
Hạ Tử Minh tích góp từng chút khí lực, chậm rãi ngồi dậy trên giường, mò tìm mảnh sứ giấu trong đệm chăn buổi chiều, đặt lên phần cổ trắng nõn của Hạ Tử Thịnh.
- Ký chủ! - Hệ thống hét lên trong đầu hắn, cơ hồ cho rằng ký chủ của nó điên rồi.
Hạ Tử Minh không để ý tới nó, hoàn hoàn toàn toàn nhập vai, thần sắc phức tạp nhìn lồng ngực lúc lên lúc xuống của Hạ Tử Thịnh, trên tay đã gần như dùng sức đem mảnh sứ cắt xuống.
Hắn biết, chỉ cần một chút, chỉ cần hắn ấn tay xuống một chút là có thể lấy mạng Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh sẽ chết!
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Hạ Tử Thịnh một lát, bàn tay cầm mảnh sứ run rẩy, hai mắt đỏ đậm cơ hồ có thể nnhor ra máu, nhưng chung quy vẫn không thể xuống tay. Hắn giống như tuyệt vọng ném mảnh sứ sang một bên đi.
Ngay khi hệ thống cho rằng mình đã thuyết phục được ký chủ, làm hắn khôi phục bình thường, Hạ Tử Thịnh vốn nên ngủ say trên giường đột nhiên mở bừng mắt, ngồi dậy bắt lấy cánh tay của Hạ Tử Minh.
- Hạ Tử Thịnh! Ngươi? - Hạ Tử Minh kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh mỉm cười nhìn hắn, thanh âm còn ngọt hơn mật:
- Ta biết đại ca luyến tiếc giết ta, vừa rồi chỉ cần đại ca dùng lực một chút là có thể lấy mạng ta. Nhưng đại ca chung quy vẫn là luyến tiếc dù ta làm như vậy với ngươi, đại ca còn nói không yêu ta sao?
Lúc trước y cũng hay nói như vậy, nhưng đừng nói người khác mà ngay cả chính y cũng biết mình chỉ đang lừa mình dối người mà thôi, nhưng hiện tại y là khẳng định!
Y nắm lấy tay Hạ Tử Minh giống như nắm được bằng chứng quan trọng nhất vậy.
- Ngươi vẫn luôn thanh tỉnh? Vừa rồi đều là giả bộ, hết thảy đều là ngươi bày ra? - đến lúc này, nếu Hạ Tử Minh còn không hiểu Hạ Tử Thịnh vừa rồi giả bộ ngủ, biết mình giấu mảnh sứ muốn ám sát, vậy hắn chính là tên ngốc!
Hạ Tử Thịnh si mê nhìn hắn, ánh mắt vui vẻ đơn thuần như một đứa trẻ:
- Ta có giả bộ hay không không quan trọng, quan trọng là ta đã biết đại ca luyến tiếc giết ta, cho dù có cơ hội ngươi cũng vẫn luyến tiếc. Đại ca quả nhiên là người đối tốt với ta nhất.
Y tòng quân mấy năm, sao có thể không có chút cảnh giác cơ chứ? Hạ Tử Minh nhiều ngày bất thường như vậy, trăm phương ngàn kế tìm kiếm cơ hội y đều xem ở trong mắt. Vì thế, y cho hắn một cơ hội.
Nhưng xét đến cùng.. Hạ Tử Minh chưa bao giờ thay đổi, luyến tiếc làm hại y dù chỉ một chút.
Phát hiện này làm y cao hứng cực kỳ, ngọt còn hơn ăn mật nữa. Y từ cả ngày nhìn Hạ Tử Minh tuyệt vọng cùng chua xót như cái xác không hồn nhìn thấy một loại khả năng, một loại khả năng y cùng Hạ Tử Minh có thể cùng nhau hạnh phúc, cầm tay cả đời.
- Tránh ra, đừng đụng vào ta! - Hạ Tử Minh hất tay y ra, không nhìn y.
Hạ Tử Thịnh phấn khởi dị thường, giống như một con chó con nhìn thấy khúc xương, thật cẩn thận liếm Hạ Tử Minh:
- Thừa nhận đi đại ca, ngươi yêu ta.
Hạ Tử Minh từ trước đến nay đều không chịu nổi kiểu ánh mắt trong suốt vô tội như trẻ con này, bởi vậy hắn cũng không quá kháng cự, ỡm ờ cùng Hạ Tử Thịnh mây mưa một phen.
Đợi chiến đấu kết thúc, Hạ Tử Thịnh lúc này mới thật sự ngủ.
Hạ Tử Minh đang ở trong đầu đáp lại hệ thống:
- Đừng có nghĩ nhiều, sao ta có thể luẩn quẩn trong lòng đi giết vận mệnh chi tử cơ chứ? Ta chỉ không muốn lại tiếp tục toàn thân vô lực, ăn một bữa cơm đều phải thở dốc mà thôi, như vậy thực không thoải mái.. Hơn nữa, cũng không có phương tiện làm "chuyện đó" - hắn dừng một chút, ngượng ngùng thêm vào.
Hệ thống: "..."
Quả nhiên, đẳng cấp của ký chủ quá cao, nó vô pháp với tới.
Không ngoài dự đoán của Hạ Tử Minh, ngày hôm sau Hạ Tử Thịnh liền không dùng nhuyễn cân tán nữa. Cơ thể lại lần nữa có lực đối với Hạ Tử Minh mà nói chỉ có một chữ: Sướng!
Từ sau đêm hôm đó, quan hệ giữa Hạ Tử Minh cùng Hạ Tử Thịnh cũng hòa hoãn rất nhiều. Sau khi Hạ Tử Thịnh xác định Hạ Tử Minh sẽ không tự mình hại mình, cũng sẽ không giết y, gần như cho Hạ Tử Minh toàn bộ tự do.
Vì y rất thích ở cùng một chỗ với Hạ Tử Minh, cung nhân trông coi Hạ Tử Minh vẫn dựa theo ý Hạ Tử Minh lúc trước không gia tăng.
Tuy rằng Hạ Tử Minh vẫn không để ý Hạ Tử Thịnh, luôn lạnh lùng đối đãi y, nhưng Hạ Tử Thịnh vẫn thực vui vẻ, một người có thể diễn cả vở kịch, khiến không khí giữa y và Hạ Tử Minh như thân mật thật sự vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!