Theo hồ sơ tư liệu, mặc dù bề ngoài nguyên chủ Đường Ngọc Phỉ có vẻ trông rất ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại hút thuốc uống rượu, tụ tập đông người để đánh nhau và thu tiền bảo kê, kể cả những tên thuộc hạ đi theo cũng chỉ là tiểu thái muội (*) hỗn hào ăn không ngồi rồi.
(*) là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Cha mẹ cô đang sinh sống bên nước ngoài, chỉ để cô một mình ở trong căn nhà lớn, hàng tháng cũng đều đặn gửi về một số tiền tiêu vặt.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại thường xuyên lang thang ở mấy quán bar, trên tay khoác theo túi hàng hiệu, mặc những bộ quần áo thời trang nhất, số tiền dù có lớn đến đâu cũng đều bị cô phung phí hết.
Vì vậy, cô đã nghĩ tới việc thu phí bảo kê, mà Giang Yển, người bề ngoài có vẻ mềm yếu lại trở thành mục tiêu đầu tiên của cô.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Giang Yển cũng không phải là một con người tốt.
Chẳng những không đào được một xu nào từ Giang Yển, ngược lại sự đe dọa uy hiếp của cô đã công kích tới hắn.
Khi hắn đâm con dao trên tay vào mặt bàn gỗ, nó đã để lại một vết xước rất sâu, lưỡi dao chỉ cách ngón tay út của Đường Ngọc Phỉ chưa đến một cm.
Thân dao đứt gãy, lưỡi dao bị vẩy ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô tựa như rắn độc ngủ đông trong bóng tối, rít lên một tiếng, nguyên chủ lúc đó cảm thấy cực kì sợ hãi, có thể hiểu sâu sắc lỗ hổng trên bàn kia.
Kể từ đó, tuy đã bị Giang Yển nhắc nhở, Đường Ngọc Phỉ vẫn chưa có hối cải, ngược lại, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Giang Yển nung nấu ý định trả thù.
Phong thủy thay phiên chuyển đổi, hiện tại, hắn đã tóm được cô một thân một mình.
Không thể không nói, nguyên chủ quả thực là một đứa ngốc chưa bị xã hội đánh chết, nếu lúc nãy xuyên qua sớm một chút thì đã có thể cứu rỗi rồi, nhưng bây giờ tình cảnh đã loạn như vậy, cô còn cứu được cái rắm a!
Trong quá trình bị lôi kéo, Đường Ngọc Phỉ ở một bên vừa nhanh chóng tiêu hóa dữ liệu trong đầu, một bên vừa phân tích tính cách mà Giang Yển đang che dấu.
Giang Yển không phải dã thú thích tấn công người khác một cách mù quáng, ngược lại, tất cả những việc hắn làm đều giống như cơ chế bảo vệ được kích hoạt.
Chàng thiếu niên lớn lên trong môi trường gây tổn thương đã có ý thức tiềm tàng mạnh mẽ nhất để bảo vệ bản thân bằng mọi cách.
Có một số người dùng tuổi thơ để chữa lành cuộc sống, nhưng lại có người dùng cuộc đời để chữa lành tuổi thơ, Giang Yển chính là loại người thứ hai.
Đường Ngọc Phỉ trong lòng thầm thở dài một hơi, hóa ra hắn mới là người bị hại, nhưng đến cuối cùng lại phải dành cả đời hóa thành tù nhân để sống trong nơi bệnh viện tâm thần.
Tuy nhiên, đây chính xác là lý do tại sao cô lại ở đây.
Con hẻm bỏ hoang này cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Giang Yển ném mạnh Đường Ngọc Phỉ vào tường, thân thể đập vào đống xi măng lạnh lẽo kêu vang lên một tiếng, Đường Ngọc Phỉ đau đớn nuốt xuống một ngụm máu.
Không có ý định giả bộ bất tỉnh, Đường Ngọc Phỉ trực tiếp mở mắt, thoải mái hào phóng mà nhìn Giang Yển.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt trong veo kia không hề có một chút sợ hãi hay hèn nhát, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khóe môi gợi lên cười như không cười.
Giang Yển ngẩn người, sau đó khẽ cau mày, hắn chỉ ấn vành mũ xuống cực thấp, không để Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy biểu hiện của mình.
Không có hoảng sợ như trong tưởng tượng, cũng không có la hét, cầu xin lòng thương xót.
Nữ nhân này không nên có biểu hiện như vậy.
- Anh muốn làm gì?
Đường Ngọc Phỉ tò mò nhìn hắn, hơi bối rối quay đầu đi, co cái chân vừa bị hắn kéo lê, cẩn thận xoa lên mắt cá chân mảnh khảnh.
Cô cố gắng hết sức giảm bớt mối đe dọa của mình trong mắt Giang Yển, miễn là có đường sống cho cơ hội đàm phán.
Giang Yển cũng không để ý trên cổ tay cô có thêm một chiếc đồng hồ điện tử, đó là hình dáng của "trùng động".
- Đường Ngọc Phỉ, cô muốn làm gì?
Sắc mặt Giang Yển âm trầm, giọng nói có chút khàn khàn, giống như đã lâu không lên tiếng.
- Lời này lẽ ra tôi nên hỏi anh mới đúng, anh lôi tôi tới đây để làm gì? Bọn họ bây giờ đang tìm tôi, anh chẳng lẽ không sợ bị nhìn thấy?
Đường Ngọc Phỉ khẽ cười, ánh mắt sáng quắc, như thể đã thay đổi tính cách, vừa trở nên bình tĩnh dị thường, lại bất chợt trở nên khó đoán.
Thật ra Đường Ngọc Phỉ đang nói dối, nhóm tiểu muội của cô không có ở gần đây, các công cụ liên lạc trên người cũng đã bị Giang Yển lục soát sạch sẽ.
Chỉ là cô biết, Giang Yển là người có tính đa nghi.
- Nếu tôi xảy ra chuyện, các cô ấy sẽ báo án.
Giang Yển bất động nhìn cô chằm chằm, như thể nhìn thấy nét mặt của cô có khuyết điểm nào đó.
Nhưng không, sắc mặt của đối phương được kiểm soát rất tốt, có thể nói là vô cùng kín kẽ, Đường Ngọc Phỉ có thể có kĩ năng diễn xuất siêu phàm như vậy sao? Hay là, thực sự đang có dự phòng một cái gì đó.
Cười lạnh một tiếng, hắn không tin Đường Ngọc Phỉ luôn ngốc nghếch kiêu ngạo đã thay đổi bản thân, chỉ cần dọa cô một chút là sẽ lộ ra dấu vết.
Tiếng dao được mở ra khẽ vang trong bóng tối, Giang Yển đẩy lưỡi dao sắc bén vào cổ Đường Ngọc Phỉ, sắc lạnh toát ra một tia lạnh lẽo.
- Đường Ngọc Phỉ, cô cho rằng bản thân có thể nói dối tôi sao? Tôi đi theo cô suốt một chặng đường, không có ai khác ở bên cạnh cô cả.
Giang Yển nheo lại đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt sắc bén hơn lưỡi dao cực kì dọa người.
- Tôi đã chơi đủ trò mèo vờn chuột của cô rồi, cô vẫn cứ thích tự đâm mình tới họng súng hết lần này tới lần khác.
- Anh đã ném điện thoại của tôi đi, nhưng trước đó tôi đã gửi tin nhắn cho họ rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ, truyện [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ , đọc truyện [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ full , [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ full , [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ chương mới