Sau khi nhận được lời khẳng định của hắn, Đường Ngọc Phỉ lại bất mãn bĩu môi nói: “Đồ lừa đảo.”
“Hả?” Thiên Lý Thanh nhướn lông mày.
“Sao Điện hạ có thể thích ta được, rõ ràng điện hạ rất ghét ta.” Đường Ngọc Phỉ hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, lộ ra vành tai phiếm hồng vì say rượu, như một khối đá mã não màu sắc trong sáng.
Một tay Thiên Lý Thanh ôm nàng, một tay quay mặt nàng lại, buồn cười nói: “Không ghét nàng, đừng giận.” Uống say như vậy còn có thể làm ầm ĩ, xem ra sau này tuyệt không thể để nàng chạm vào rượu.
“Thật sao?” Đường Ngọc Phỉ nắm vạt áo hắn.
“Thật.”
Đường Ngọc Phỉ không nói gì, mắt mở to chớp một cái, bất động nhìn chằm chằm Thiên Lý Thanh như muốn đào một cái lỗ trên mặt hắn.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Hai người trợn mắt nhìn nhau, giằng co nửa ngày, Đường Ngọc Phỉ đột nhiên ngửa đầu thơm sườn mặt hắn.
Bẹp!
Đồng tử Thiên Lý Thanh co lại, ánh mắt ngốc lăng: “Nàng …”
Bên tai hắn đỏ lên.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ mặc kệ hắn thẹn thùng, giãy giụa rời khỏi ngực hắn, nhảy xuống kéo tay hắn tới trước bàn trang điểm, hét lên: “Lại đây, ngồi xuống.” Sau đó ấn hắn ngồi xuống ghế, cười gian xảo nhìn hắn.
Đột nhiên Thiên Lý Thanh có dự cảm xấu, sau đó tận mắt thấy nàng chậm rãi lấy ra cọ trang điểm, phấn, chì kẻ mày bày lên bàn trang điểm.
“Điện hạ, để thần thiếp trang điểm cho chàng.” Đường Ngọc Phỉ cười hì hì nói, mở nắp hộp son ra, lộ ra nhiều màu sắc khác nhau bên trong, nhưng đều là những màu xinh đẹp nhất.
Đây đều là do nguyên chủ cùng Tướng quốc phu nhân từng vơ vét được trong kinh thành, sau đó cho nàng làm của hồi môn, Đường Ngọc Phỉ cũng vui vẻ nhận lấy.
Cọ trang điểm chấm nước, đang muốn chạm vào mày Thiên Lý Thanh, cổ tay lại bị nắm lấy.
Nhìn cọ trang điểm ngừng ngay trước mặt mình, thái dương Thiên Lý Thanh giật giật, rồi lại không nỡ trách cứ nàng, đành phải thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”
“Điện hạ nói thích ta mà.” Khóe miệng Đường Ngọc Phỉ méo xuống, thở phì phì ngồi trên đùi hắn, nửa người trên theo quán tính ngả ra sau, nếu không phải Thiên Lý Thanh nhanh tay đỡ lấy, gáy nàng đã đập vào bàn rồi.
Nhưng nàng lại hồn nhiên không thấy nguy hiểm, vui đùa như cũ: “Để thần thiếp thể nghiệm thú vui khuê phòng đi, dù sao ở đây cũng không ai thấy.
Điện hạ không thể nhường ta một chút sao?”
Đầu óc choáng váng, cả người mềm như bún, cổ tay bị Thiên Lý Thanh nắm lấy, không thể động đậy.
Đường Ngọc Phỉ bắt đầu chơi xấu, làm nũng.
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Điện hạ, điện hạ, điện hạ.” Nàng ghé sát bên tai Thiên Lý Thanh gọi từng tiếng, thanh âm kiều mềm mang theo cầu xin nhè nhẹ.
“……”
Thiên Lý Thanh không đỡ nổi, hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng, nắm chặt tay nàng, nói một câu: “Không có lần sau.”
Tức khắc Đường Ngọc Phỉ mặt mày hớn hở, lại lấy lòng thơm một bên má khác của Thiên Lý Thanh.
Sau đó cầm cọ trang điểm khoa tay múa chân trên lông mày hắn.
Nhưng hắn vốn đã xinh đẹp, lông mày tựa như sơn mặc.
Đường Ngọc Phỉ nhìn nửa ngày cũng không tìm được chỗ xuống tay, đành phải từ bỏ, cầm thứ khác lên.
Mà Thiên Lý Thanh đã nhắm mắt lại từ sớm, tùy nàng tô tô vẽ vẽ trên mặt mình, lòng bàn tay lạnh băng xẹt qua trên mặt hắn, cọ xát, mang theo cảm giác ngứa.
Hô hấp ấm áp gần trong gang tấc, tay hắn đặt bên hông nàng dần dần buộc chặt.
“Được rồi!” Không biết qua bao lâu, mắt Đường Ngọc Phỉ lấp lánh, đưa gương cho Thiên Lý Thanh nhìn, cười ha ha nói: “Điện hạ, chàng thật đẹp trai.”
Thiên Lý Thanh lại không hứng thú chút nào, thấy nàng chơi đủ rồi mới nhàn nhạt hỏi: “Mệt chưa?”
Đường Ngọc Phỉ ngoan ngoãn gật đầu, tựa đầu vào ngực hắn, nhắm mắt lẩm bẩm: “Điện hạ ngủ cùng ta đi.”
“Được.”
Ôm người trong ngực thả xuống giường, Thiên Lý Thanh cởi áo choàng cho nàng, sau khi đắp chăn sau lại tỉ mỉ thêm than vào lò.
Từ khi hắn sinh ra, chưa bao giờ trải qua những việc này, nhưng hôm nay cũng không cảm thấy khó khăn gì.
Thấy nàng còn mở to đôi mắt mơ hồ nhìn mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng rất đáng yêu, trong lòng Thiên Lý Thanh vừa động, đem bàn tay to hơi lạnh che lên mắt nàng, giật giật môi: “Ngủ đi.”
Trong phòng nhất thời im ắng, Thiên Lý Thanh thật sự ngồi bên giường chờ nàng ngủ yên, mắt phượng thanh lãnh lẳng lặng nhìn dung nhan nàng ngủ, bộ dáng tinh tế phảng phất như xem mãi không đủ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng, hắn mới yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Gió lạnh phần phật, quần áo tung bay, tuyết lớn như lông ngỗng còn đang rơi loạn.
Dạ Kiêu quỳ một gối xuống đất, mày rậm nhíu chặt, cúi đầu âm thanh nặng nề nói: “Điện hạ, Tam hoàng tử đã bắt đầu lục tục quét sạch những đại thần gây bất lợi cho hắn trong triều, quan viên bên ta cũng mất vài người.”
Tuy điện hạ nhà mình không có tâm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn hiểu trong tay cần nắm giữ một thế lực đủ mạnh, nếu không sẽ bị khi dễ, càng đừng nói đến chuyện bảo vệ vị trí trữ quân.
Điện hạ đã sớm nói với hắn dã tâm của Tam hoàng tử, nhưng hắn vẫn luôn ổn trọng lại đột nhiên ra tay không ngừng, âm thầm có xu thế đối kháng chính diện với Đại hoàng tử, làm cho hắn không hiểu.
Chẳng lẽ là … điều tra được chuyện gì?
Thiên Lý Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ đạm mạc nói: “Tiếp tục theo dõi.”
Dạ Kiêu gật đầu, do dự, bất mãn nói: “Điện hạ, Đồng Dương quận chúa đang ở trong phủ, nàng một hai phải thấy mặt điện hạ, Mạch Thanh Khoa đang giằng co với nàng, lần này chỉ sợ không dễ đuổi đi như vậy.” Điện hạ không để ý đến nàng mấy tháng rồi, da mặt quận chúa cũng khá dày, hay là còn có mưu đồ khác.
“Nếu vậy thì gặp đi.” Thiên Lý Thanh nhìn lướt qua căn phòng đóng chặt phía sau, không nhịn được nghĩ đến lời người đang ngủ say bên trong từng nói.
Tóm lại, giữa hắn và Đồng Dương có một ít hiểu lầm cần nói rõ, miễn cho có người lại ăn dấm, hắn đè ý cười bên môi xuống.
Dạ Kiêu được lệnh đứng dậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy mặt Thiên Lý Thanh, chấn động ấp a ấp úng nói: “Điện … Điện hạ, mặt ngài …”
Đuôi mắt phượng kéo dài đầy vũ mị, cánh môi mảnh khảnh đỏ bừng, cái mũi càng thêm cao, ánh mắt càng thêm thâm thúy, hoa lệ, diễm lệ cảm giác xa xa thanh lãnh nhiều hơn ngày thường.
Dạ Kiêu chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi trang điểm điện hạ nhà mình còn xinh đẹp hơn hoa khôi Bách Hoa Lâu – Sở Sở kia vài phần.
Nhất thời hắn ngây ngẩn, đến khi Thiên Lý Thanh lạnh lùng liếc hắn mới phản ứng lại, lập tức tìm khăn tay cho điện hạ nhà mình lau mặt.
Không cần đoán cũng biết là bút tích của ai, Dạ Kiêu không nhịn được sinh ra một loại kính ý quỷ dị với nàng.
Sau khi tỉnh lại, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy đau đầu, phát hiện ra trời đã tối … Xem ra Tiêu hồn nhưỡng kia quả thực không thể uống nhiều, nàng rất có ác cảm với việc nàng tự sa đọa trong sinh hoạt.
Ký ức trước khi say rượu hiện lên đứt quãng.
Đến đoạn nàng kéo Thiên Lý Thanh đi trang điểm, Đường Ngọc Phỉ hít sâu một hơi, che mặt.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Ây da, nàng làm cái gì thế này? Sao không ai nói với nàng, tửu lượng của nàng kém như vậy? Có khi nào Thiên Lý Thanh không thèm nhìn mặt nàng nữa không?
Nàng khoác áo đứng dậy, muốn đi tìm Thiên Lý Thanh.
Nhưng tay mới vừa chạm vào cửa liền nghe được nha hoàn bên ngoài nhẹ giọng thảo luận.
Bạn đang đọc bộ truyện [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ, truyện [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ , đọc truyện [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ full , [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ full , [Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ chương mới