Quả nhiên, ngay khi Barre tuyên bố tin giật gân này, toàn bộ lạc đều lâm vào khiếp sợ cùng xôn xao: giống cái nhỏ bé kia? Thiệt hay giả?
Chính là phản ứng đầu tiên của mọi người chính là khiếp sợ, lại rất ít người phản đối.
Tộc trưởng Barre là ai? Ông chính là tộc trưởng dẫn theo toàn bộ bộ lạc vượt qua vô số lần đau khổ vượt qua trời đông giá rét, là thú nhân được mọi người tôn kính nhất, cho nên trong lòng của mọi người, lời nói của tộc trưởng Barre cực kì đáng tin cậy.
"Tộc trưởng, có thật không? Cậu ta thực sự có bản lĩnh thần kỳ như vậy sao?"
Sau một phen thảo luận, một thú nhân lớn gan cao giọng hô, hắn cũng rất tôn kính Barre, chính là...!Một giống cái nhỏ thấp bé thoạt nhìn còn có chút hướng nội không thích nói chuyện, nói không chừng còn chưa trưởng thành đâu! Làm sao có thể có được năng lực thần kì giống thần minh được chứ?
Barre nghe xong cũng không tức giận, mọi người không tin cũng dễ hiểu thôi, cười tủm tỉm mà sờ sờ bộ râu lộn xộn của mình: "Bị thương liền đến gian phòng cạnh phòng của Haren di, Phúc Nhạc chữa bệnh ở chỗ đó.
Nếu không tin, liền tự mình đi cảm thụ một chút."
Đám người ở dưới đều có chút hồ nghi, rất nhiều thú nhân biểu tình đều có bộ dáng nóng lòng muốn thử, dù sao mỗi ngày tham gia cảnh giới cho bộ lạc thường xuyên sẽ bị thương, tuy rằng năng lực tự lành của thú nhân vô cùng mạnh nhưng miệng vết thương vào mùa hè thường xuyên có tình trạng chuyển biến xấu, điều này làm cho các thú nhân rất đau đầu.
Nếu Phúc Nhạc thật sự có thể trị liệu...!hình như rất không tồi nha.
Tâm tư của các giống cái thì tinh tế hơn một ít tuy rằng rất muốn tin tưởng tộc trưởng Barre, nhưng không tin nổi một giống cái so với bọn họ còn nhỏ yếu hơn, huống chi các thú nhân hình như đều rất hứng thú với bộ dáng của cậu ta, điều này làm cho các giống rất có cảm giác nguy cơ a.
Nhưng mà Phúc Nhạc giờ phút này không ở đó không biết được mình đã làm nổ ra một trận thảo luận thiệt lớn, cậu đang cùng với sự trợ giúp của Haren sắp xếp đống hạt giống thảo dược.
Sức lực của Haren lớn hơn cậu, hai người bắt tay đem chỗ đất phía sau gian phòng đều xới lên, phân chia thành từng luống riêng biệt, trồng những loại hạt giống riêng.
Vốn có rất nhiều thảo dược đều phải gieo trồng vào mùa xuân tháng 3 4 nhưng Phúc Nhạc lại lo về sau khám và chữa bệnh không có thuốc dùng, đành liều thử một phen.
Mỗi loại thử một ít, chỉ có thể cầu nguyện vị đại thần đã đem cậu đến thế giới thú nhân có thể hiển linh một chút, để cậu có thể có bàn tay vàng, xem nhẹ mùa vụ mà khiến đám thảo dược nhanh chóng lớn lên.
Tuy rằng cậu xem như nửa tiểu trung y, nhưng là đối với mùa vụ sinh trưởng của thảo dược vẫn chưa hiểu biết lắm, lúc ấy Phúc Nhạc đi theo lão sư kia đều là lấy dược liệu từ một chỗ quen, không phải mình tự trồng, hơn nữa hơn phân nửa là thành phẩm đã được phơi nắng, đối với hình dạng của rất nhiều thảo dược trung y Phúc Nhạc chỉ biết qua sách thuốc.
Cũng may là cậu rất hứng thú với phương diện này, đối với hình dạng của đại đa số thảo dược vẫn biết, về sau nếu có cơ hội đi dã ngoại, nói không chừng còn có thể gặp phải một ít thảo dược có thể sử dụng.
"Mấy loại thực vật này lớn lên có thể chữa bệnh sao?"
Haren vỗ vỗ bàn tay toàn bùn đất, tò mò nhìn từng khối đất trước mặt...!rất có cảm giác thành công nha!
Phúc Nhạc sờ sờ mũi, không cẩn thận cọ chút bùn, nháy mắt mấy cái cười gượng: "Không biết nữa."
"Ừm, không sao, tôi tin cậu mà!" Ngược lại Haren tràn đầy tin tưởng đối với Phúc Nhạc, còn cổ vũ mà vỗ vỗ vai cậu, tuy rằng bề ngoài Phúc Nhạc...thoạt nhìn không giống một người rất lợi hại, nhưng lại càng không giống người sẽ nói dối!
Phúc Nhạc có chút ngượng ngùng, cậu cũng biết mình thoạt nhìn không khiến người ta tin tưởng thực lực, lúc ở phòng khám chẩn bệnh cho người ra, thường xuyên bị nghi ngờ sau đó yêu cầu đổi người, Phúc Nhạc đã quen rồi, nhưng cũng nhờ thế mà cậu mới càng thêm cố gắng nghiêm túc học y thuật, quyết định, một ngày nào đó, cậu cũng có thể dùng thực lực nói chuyện!
Xong việc, Haren bỏ chạy trở về lo việc buôn bán, Phúc Nhạc cũng vào phòng mình quét tước dọn dẹp một phen, bởi vì đã lâu không có ai ở, trong phòng toàn là mạng nhện và tro bụi, còn có một phiến đá đen bẩn cực kì, chắc là để dùng đặt đồ vật.
"Cái chổi...!không có cái chổi! \=口\=!"
Phúc Nhạc co rút khóe miệng, cái chổi...!là làm kiểu gì mà ra?
Phúc Nhạc rốt cục gặp được khó khăn đầu tiên khi xuyên qua.
Nhìn cả phòng tro bụi mà không thể nào xuống tay, cào cào tóc, cố gắng nhớ lại khi ở nhà bà ngoại thì cái chổi được làm ra thế nào.
"Dùng nhánh cây hoặc cành trúc...!Còn có cao lương đầu (một loại rơm sau khi rũ hết hạt thóc còn lại )...!Chỗ nào tìm được đây?"
Phúc Nhạc tự nhủ nhớ lại, cậu nhớ rõ trước đây bà ngoại dùng để tết chổi chính là mấy thứ đó đi? Có loại dùng cho người lớn khoẻ mạnh, chỉ dùng cành trúc chế thành, vừa nặng lại mệt, cái nhỏ dùng quét rác phần lớn đều là cao lương đầu thêm một ít cỏ tết thành, tương đối mềm, cũng không nặng, khi còn bé cậu còn giúp người lớn chỉnh lý lại bông cao lương.
Trong tay không công cụ, Phúc Nhạc cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ dùng khăn lau? Nhưng vải sa tàm vốn cũng không nhiều, cậu để dành làm quần cộc mà...
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân, truyện Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân , đọc truyện Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân full , Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân full , Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân chương mới