Mì sợi thoạt nhìn mềm nhũn, nhưng quả thật hàng thật giá thật có thể lấp đầy bụng, Kanya lại làm không ít canh thịt, mọi người ăn đến tròn xoe cả bụng, cuối cùng hạng mục thịt nướng bị ăn ý mà buông tha, đột nhiên ăn chút mì phở, đối với chúng thú lần đầu tiên nhìn thấy mà nói, là thể nghiệm tuyệt vời và mới lạ.
Điều khiến Phúc Nhạc cảm thấy tiếc nuối chính là, bản thân không có tay nghề đại trù gì, nếu không phải cảm thấy mì sợi bên ngoài có thêm rất nhiều chất phụ gia kì quái cậu cũng sẽ không nhọc lòng đi học tập tay nghề cán mì sợi, mì sợi làm ra cũng miễn cưỡng, hơn nữa năng lực của cậu chỉ đến đó mà thôi.
Những món ngon liên quan đến mì ở Thiên triều đâu chỉ thiên thiên vạn vạn, đại giang Nam Bắc đủ loại đặc sắc, mì Tân Cương, mì chiên tương Bắc Kinh (đổ nước tương vào ăn sau), mì trộn Vũ Hán, mì Lan Châu, mì cay thành đô Tứ Xuyên...Phúc Nhạc tất cả đều thuộc như lòng bàn tay, ngoại trừ vì sở thích ăn cay mà có thể nhỡ rõ cách làm mì cay thành đô Tứ Xuyên giản dị và mì du bát, những thứ khác tất cả đều là nước đến chân mới nhảy, tâm huyết dâng trào mới làm theo hướng dẫn từng bước, làm xong liền quên sạch cách làm.
(đừng hoài nghi, trên đời thật sự có người như thế...!)
"Kỳ thật rất nhiều thực vật không có độc cũng có thể ăn, hoặc là khiến thức ăn có mùi rất ngon." Phúc Nhạc cùng Kanya rửa chén, thuận miệng nói rằng.
"Con nói đúng lắm." Kanya vẫy vẫy nước trên tay cười nói: "Trước lúc con đến, cho dù có nếm thử những nguyên liệu nấu ăn kì quái như hành gừng tỏi này thì chú cũng không biết nó có tác dụng thần kì như vậy."
Tuy rằng thịt không thêm gia vị chỉ cần xử lý cẩn thận, nấu ra cũng sẽ không có vị máu, nhưng không thể phủ nhận được thịt ướp hành gừng nấu lên mùi rất thơm, càng thêm thuần túy cùng nồng đậm, còn mang theo mùi hành gừng đặc biệt, ai có thể nghĩ đến, chúng nó trước đây khiến người ta chỉ ngắm mà không dám làm gì chứ?
Mà phát hiện lúa mì của Phúc Nhạc còn lạc quan hơn, loại chuyện có lợi tạo phúc cho nhân loại, à không, thú nhân như thế này, thậm chí có thể cho giống cái một cuộc sống thêm khoẻ mạnh, nói không chừng có thể thay đổi tình huống không mấy lạc quan của bộ lạc bây giờ, điều này khiến Phúc Nhạc đã có chút tình cảm quyến luyến với nơi này, thấy vô cùng vui vẻ.
Trừ bỏ lúa mì, lần trước mấy cây ớt non đánh về cũng kì tích sống tiếp, ớt hái về cũng sắp phơi khô, bởi vì là ớt chỉ thiên đỏ chót nên dựa theo thói quen nơi Phúc Nhạc, đều là phơi nắng để xào rau hoặc là đập nhỏ làm bột ớt.
Rửa bát xong trời vẫn chưa tối hoàn toàn, một cơn gió lạnh thổi tới, Phúc Nhạc hợp thời hắt hơi một cái, Kanya khẩn trương quay đầu lại, cái này y biết, là triệu chứng sắp sinh bệnh.
"Tiểu Nhạc, con sao rồi? Không thoải mái?" Kanya quan tâm hỏi, đã hoàn toàn quên đứa nhỏ trước mắt này là thầy thuốc duy nhất có thể chiến thắng bệnh tật.
"Không có việc gì." Phúc Nhạc xoa xoa mũi than thở: "Thời tiết lạnh nhanh thật." Tuy rằng lúc xuyên qua Thiên triều vẫn là tháng bảy, nhưng có vẻ thời điểm đó đã là cuối hè, đột nhiên một trận không khí nóng còn khiến Phúc Nhạc ảo giác mùa thu còn chưa tới cơ.
"Quấn thêm da thú đi." Kanya nói: "Hôm nay chú mới làm xong một tấm da thú, vừa lúc may cho con.
"
Chế tác da thú không phải chuyện đơn giản, huống chi nơi này thể tích lũ dã thú đều rất khổng lồ, Kanya tuy rằng có khả năng, cũng mất tới bảy tám ngày mới hoàn toàn xử lý tốt nhất một tấm da thú.
Muốn khiến da thú trở nên mềm mại, ngoại trừ việc tẩy sạch bên ngoài, còn cần các loại chất lỏng thực vật tẩm vào bên trong, làm mềm da, còn tiêu trừ đi mùi máu dày đặc và mùi thối do tập tính sinh sống quỷ dị của những loại mãnh thú khác nhau nữa.
Quá trình này vừa cần kiên nhẫn, vừa cần cẩn thận.
Phúc Nhạc nhìn da thú quấn đơn giản trên người Kanya, có chút đau đầu.
Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, giống cái cũng bắt đầu bọc cánh tay lại, nhưng vì dùng một khối da thú bao nửa người trên luôn hành động bất tiện, giống cái thông minh một chút đã biết chế tác quần áo giản dị, hai đoạn da thú thật dài giao nhau trước ngực, hai bên xẻ hai lỗ nhỏ,dùng dây thừng buộc lại, giống như cái áo choàng.
Chẳng qua...!"Chú Kanya ơi, bụng cũng phải che lại." Phúc Nhạc không phiền không chán mà nhắc nhở lần thứ ba trong ngày, có chút bất đắc dĩ: "Tuy rằng chú có thể không biết lạnh nhưng mặc như vậy rất dễ bị cảm đó."
Mùa hè thì thôi, thu đông đúng là lúc tang khí, trong trung y thì thu đông là lúc dương khí yếu đi, âm khí phong phú, còn để lộ đầu gối và bụng ra ngoài để tiết dương khí, quả thực chính là tự sát mãn tính (đi ngủ nhớ đắp chăn hai chỗ này thêm hai vai nữa nhé).
Tuy muốn giải thích sẽ phải đề cập đến những thứ sâu xa huyền diệu kiểu tầm quan trọng của rốn rồi huyệt Thần Khuyết gì đó, nói trắng ra chính là dễ bị cảm lạnh tiêu chảy a.
Kanya xoa bóp hai má Phúc Nhạc cười: "Biết rồi." Nhưng rồi lập tức lại thở dài: "Da thú dài thêm một chút để che bụng thì tay chú không hành động được."Phúc Nhạc nói nói y không phải không nghe, thằng nhóc nhất định là muốn tốt cho mình, nhưng như vậy thì hành động bất tiện lắm, điều này đối với Kanya chịu khó mà nói vô cùng khó chịu với không được tự nhiên.
Phúc Nhạc sờ sờ cằm đánh giá da thú trên người Kanya, linh quang chợt lóe, vì cái gì không đem da thú chế tác thành bộ dáng quần áo hiện đại chứ?
"Chú Kanya ơi, biến da thú thành bộ dáng quần áo trên người con thì chú có mặc không?" Phúc Nhạc sán qua chỉ quần đùi và sơ mi chữ T dùng vải dệt trên người mình may thành, cười hì hì hỏi.
Tuy rằng đường may có thể thấy rõ ràng, tay nghề vụng về, nhưng mặc vào không có cảm giác không hợp.
Nói cho cùng, Phúc Nhạc dốt đặc cán mai cắt được vải thành hình sơmi chữ T sau đó khâu lại thành hình cũng đã tốt lắm rồi.
Tuy vì không đủ kinh nghiệm mà làm hỏng một bộ, quần cũng là cậu làm bừa, nhưng cũng tốt hơn váy da thú của người rừng chứ.
Kanya sửng sốt một chút, cẩn thận quan sát đồ Phúc Nhạc đang mặc, cứ tưởng rằng đây là phong tục của quê nhà Phúc Nhạc Kanya cũng không không nghĩ nhiều, nhưng giờ nhìn lại, nếu da thú cũng làm như vậy, quả thật vừa tiện lại vừa ấm!
Kanya hung hăng gõ một chút đầu mình: "Chú thực ngốc! Thế mà không sớm để ý tới!" Tiểu Nhạc vẫn luôn ăn mặc như thế này, sao tới bây giờ y lại chưa từng nghĩ qua có thể ứng dụng trên da thú chứ, ngẫm lại quả thật xấu hổ, mình quá trì độn mà!
Nghĩ tới ý kiến hay, Kanya liền hí hửng lôi kéo Phúc Nhạc bắt đầu kế hoạch may quần áo, Phúc Nhạc còn đặc biệt lấy cái áo T-shirt mình mặc lúc xuyên qua cho Kanya nghiên cứu, cậu tin tưởng vững chắc Kanya khéo tay hơn mình, nhất định có thể làm ra quần áo càng thoải mái.
Hai người thương lượng trong chốc lát, Kanya không hổ tâm linh thủ xảo (sáng tạo, khéo léo), rất nhanh liền biết cách làm, chạy đến phòng cất giữ da thú lôi một đống da thú ra thí nghiệm,Phúc Nhạc tự nhận thủ công không phải thế mạnh, cũng không đi theo giúp vui.
Phúc Nhạc hôm nay ăn hơi quá no, tuy rằng không có đồng hồ báo thức, nhưng là đến đây lâu như vậy, nhìn ánh trăng vị trí cũng đại khái có thể đoán được hiện tại mới không đến tám giờ, buồn ngủ thì cũng quá sớm, dứt khoát lôi kéo Joe đi ra ngoài tản bộ.
"Joe, buổi tối bọn anh không có hoạt động gì thú vị sao?" Phúc Nhạc xoa xoa bụng tiêu thực, đi lung tung trên con đường nhỏ, tuy rằng không có ngọn đèn, nhưng ánh trăng cực sáng, thậm chí có thể nhìn thấy rất xa.
"Không có hoạt động." Joe đáp: "Ăn xong cơm chiều, liền ngủ say."
Phúc Nhạc xoa xoa má, quả thật, cậu qua đây lâu như vậy, mỗi ngày đều là ănxong cơm chiều giúp chú Kanya rửa bát, sau đó bốn người ngồi trong sân tán gẫu một chút chuyện xảy ra ban ngày, liền ai về giường nấy ngủ, các hoạt động giải trí hưu nhàn có rất ít.
Trước kia Phúc Nhạc lúc ở nhà,mỗi ngày đều phải ngồi máy tính mấy tiếng, chưa đến nửa đêm chưa đi ngủ, mắt hơi bị cận thị, không biết có phải thói quen sống bây giờ tốt hơn hay không, cậu thấy thị lực và thân thể của mình đều tốt lên nhiều.
Người thường xuyên thức đêm đều sẽ có cảm giác đôi khi đặc biệt mệt mỏi, không chỉ là cước bộ, thậm chí cảm giác tâm trí cũng mờ mịt, Phúc Nhạc cũng coi như nửa thầy thuốc, đương nhiên biết hậu quả của thức đêm vừa nhiều lại nghiêm trọng, nhưng chỉ ở có một mình, lại không có người thân bạn bè gì, cho dù có lướt mạng cả đêm cũng không muốn đối diện với trần nhà mà mất ngủ, cái cảm giác kia thật khiến người ta tuyệt vọng.
Joe nắm tay Phúc Nhạc, tim đập hơi mau, hắn không nói cho Phúc Nhạc, rất nhiều thú nhân không cần hoạt động gì, ban đêm là thời cơ tốt để cùng bạn lữ thân thiết cố gắng tạo hậu đại, thú nhân cùng giống cái đều vội vàng tận dụng mà.
Đừng nhìn Kanya cùng Casar đã là chồng chồng hơn hai mươi năm mà cho là nhiệt tình giảm.
Đó cũng là lí do nhà các thú nhân lại cách nhau xa đến vậy.
Phải biết thính giác thú nhân rất sắc bén, nếu không cẩn thận nghe được đông cung sống của người khác chẳng phải quá xấu hổ sao? Nói không chừng chính lúc mình và bạn lữ nhà mình thân thiết cũng sẽ bị người khác nghe được, ai mà chịu được chứ.
Cũng chính bởi vì vậy, sân nhà mỗi hộ đều rất lớn, nhà Kanya có rất nhiều phòng, các phòng cách nhau cũng tương đối xa, Casar cùng Kanya ở tại tiền viện, Joe ở phòng trong sân đối diện cửa ra vào, vừa lúc có thể cảnh giới, bên phải phòng Joe lại là phòng tạp vật, chuyên môn dùng để chứa xương và da thú đã xử lí, còn có các nguyên vật liệu thường dùng hằng ngày.
Bên trái là chỗ Phúc Nhạc ở, tuy rằng không lớn, nhưng chỉ là phòng ngủ cũng đủ, dù sao lúc ấy xây phòng ai cũng không ngờ còn nhiều thêm một người, cho dù về sau Joe có bạn lữ, vậy cũng là ra ngoài ở riêng.
Phía sau phòng hai người là "phòng bếp", bên trong để con mồi Joe cùng Casar mỗi ngày bắt được tránh mưa nắng, còn có một ít rau dưa hoa quả, và đồ dùng xương thú, nồi xương thú.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân, truyện Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân , đọc truyện Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân full , Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân full , Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân chương mới