Sau khi về đến nhà, hai người ai về nhà nấy.
Hôm nay Trần Cửu Cửu đi chơi cùng chị em nên ra ngoài từ sớm, trong nhà quạnh quẽ, Dụ Quy Tinh thay giày rồi đi sang nhà bên cạnh.
Bên này, quả nhiên khi Mạc Sơ Quyết trở về chẳng có chuyện gì xảy ra, Khương Y Linh chỉ hỏi: "Con với Tinh Tinh đi đâu chơi?".
Mạc Sơ Quyết hơi hoảng sợ: "Đi suối nước nóng ở ngoại ô".
Câu trả lời của cậu lộ rõ sơ hở, rõ ràng tối qua đến buổi họp lớp, sao đột nhiên lại đi suối nước nóng?
Nhưng Khương Y Linh cực kì tín nhiệm Dụ Quy Tinh, chẳng những không suy nghĩ kĩ càng mà cũng chẳng gặng hỏi thêm, chỉ nói: "Anh Tinh Tinh đối xử với con tốt như vậy, con cũng phải báo đáp người ta cho đàng hoàng.
Mẹ nghe nói công việc thằng bé xảy ra chút chuyện, con biết cụ thể thế nào không?".
Mạc Sơ Quyết cạy móng tay, đoạn này có đề cập trong nguyên tác nhưng lúc đó cậu không hiểu gì về giới kinh doanh nên lướt qua luôn, chỉ nắm đại khái kết quả là Dụ Quy Tinh thắng, Dụ Văn Phong bị đưa đi bóc lịch.
Nói tóm lại, không cần phải lo lắng.
"Mẹ đừng lo mấy chuyện này, mẹ...!anh Tinh Tinh giỏi lắm, nhất định không có vấn đề gì đâu".
Trước kia cậu luôn cảm thấy xưng hô anh Tinh Tinh rất kỳ cục.
Dù sao về tuổi tâm lí cậu vẫn lớn hơn Dụ Quy Tinh, lý nào lại đi gọi hắn là anh?
Nhưng sau khi bày tỏ với Dụ Quy Tinh, hai người chính thức xác định quan hệ, cậu bỗng thấy mấy chữ này cũng không khó nói lắm, lại có cảm giác mập mờ, thậm chí nơi chót lưỡi đầu môi cũng đọng vị ngọt ngào.
Hiển nhiên Khương Y Linh đã chú ý đến, bèn tò mò hỏi: "Chà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi à, cuối cùng cũng chịu gọi anh hả?".
Mạc Sơ Quyết khịt mũi: "Anh ấy lớn tuổi hơn, gọi anh là bình thường thôi mà".
Khương Y Linh nói: "Vậy hồi trước ai sống chết không chịu gọi?".
Mạc Sơ Quyết không đáp, đột nhiên cảm giác có một cặp mắt đang dõi theo mình, quay đầu lại thì thấy Dụ Quy Tinh đứng trước cửa, khoanh tay nhìn cậu.
"Sao anh qua đây?".
Tầng này chỉ có hai hộ, hai gia đình thường xuyên qua lại nên hiếm khi khóa cửa, trừ những lúc không ai ở nhà.
Dụ Quy Tinh đến lặng yên không một tiếng động, ngay cả Khương Y Linh cũng không phát hiện cho đến khi Mạc Sơ Quyết lên tiếng.
Bà bất mãn nhìn con trai: "Sao con nói với anh như vậy?".
Mạc Sơ Quyết: "Con nào có".
Dụ Quy Tinh để hai tay bên người, sải bước đi vào: "Dì Khương".
Khương Y Linh tức khắc đổi sắc mặt thành hiền lành hòa nhã: "Hôm qua hai đứa chơi có vui không?".
Như nhớ ra điều gì đó, Dụ Quy Tinh cong môi, cười mờ ám với Mạc Sơ Quyết: "Rất vui ạ".
Mạc Sơ Quyết theo bản năng nhìn về phía Khương Y Linh, thấy bà không để ý mấy mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn tức đến nỗi muốn xông vào đánh Dụ Quy Tinh một trận.
Cậu nhép miệng: "Anh bớt bớt lại đê".
Về phương diện này Dụ Quy Tinh rất nghe lời cậu.
Trong nháy mắt, hắn đã thu hồi biểu cảm thiếu đứng đắn, vẻ mặt đối diện với Khương Y Linh cực kì thận trọng và chín chắn: "Sau này có cơ hội cả nhà chúng ta có thể cùng ra ngoài chơi".
Nghe đến hai từ "cả nhà", Khương Y Linh chẳng những không khó chịu mà còn vui vẻ trả lời: "Được đó, năm ngoái hơi bận, năm sau chúng ta có thể cùng đi chơi.
Lúc nãy mẹ con cũng đề cập qua chuyện này, dì với bà ấy đang thảo luận xem nên đi đâu".
Dụ Quy Tinh cười ôn hòa: "Nếu vẫn chưa quyết định, chi bằng hãy để con sắp xếp, vừa khéo gần đây con cũng đang rảnh".
Khương Y Linh biết công việc hắn xảy ra vấn đề, sợ nhắc tới sẽ khiến đối phương đau lòng nên đáp: "Vất vả cho con rồi.
Vẫn là con hiểu chuyện, ai như Tiểu Sơ nhà dì, lớn từng này rồi mà cứ như con nít".
Mạc Sơ Quyết không vui, vừa nói vừa chạy đến bên cạnh hắn: "Sao mẹ lại so sánh con với anh Tinh Tinh, anh ấy thì giỏi sẵn rồi".
Dù sao người ta cũng là nam chính, nếu không bản lĩnh chẳng phải sẽ khiến độc giả thất vọng hay sao?
Còn cậu bất quá chỉ là một người qua đường xuyên sách hết sức bình thường.
Thấy cậu lại bắt đầu làm mình làm mẩy, Khương Y Linh vội nói: "Được được được, không so sánh tụi con, mẹ nói đùa thôi".
Dụ Quy Tinh khụ một tiếng, giọng vương ý cười: "Em bảo cho anh xem đồ gì đó mà, không đi sao?".
Mạc Sơ Quyết ngơ ngác: "...!đồ gì?".
Dụ Quy Tinh đưa mắt ra hiệu: "Nãy em bảo để trong phòng, mau đi thôi".
Nói rồi, hắn vừa đẩy Mạc Sơ Quyết về phòng vừa nói với Khương Y Linh: "Dì, tụi con vào phòng Tiểu Sơ chơi nha".
"Hai đứa đi đi".
Khương Y Linh nhìn bọn họ xô xô đẩy đẩy, bà nhỏ giọng cảm thán: "Hai thằng nhóc này đúng là thân thiết".
Vừa vào trong, Dụ Quy Tinh liền khóa trái cửa.
Mạc Sơ Quyết thấy hắn thong dong đi qua chỗ mình, nhìn thế nào cũng không có ý tốt.
"Anh làm gì?".
Dụ Quy Tinh bóp gáy cậu: "Còn không biết xấu hổ, em quậy cái gì?".
Mạc Sơ Quyết cố đẩy đối phương ra nhưng không nổi, chỉ tổ rước thêm bực bội: "Anh còn trách em?".
Dụ Quy Tinh ôm chặt cậu, chiều cao hai người không kém bao nhiêu, hình thể cũng cực kì phù hợp, Mạc Sơ Quyết lọt thỏm trong lòng người kia, xung quanh tràn đầy hơi thở nam tính.
Hơi thở quen thuộc khiến cậu lập tức tịt ngòi.
Mùi hương lành lạnh trên người Dụ Quy Tinh thoang thoảng vấn vít như sợi dây leo mảnh khảnh, từng chút từng chút vây chặt cậu.
Dụ Quy Tinh hôn lên tai cậu: "Anh không trách em, anh chỉ không hiểu tại sao".
Mạc Sơ Quyết tựa đầu lên vai hắn, giọng có chút tủi thân: "Chính anh cũng không biết".
Dụ Quy Tinh thở dài, dường như rất bất lực: "Có chuyện gì em cứ nói, anh không muốn chúng ta lãng phí thời gian cho nghi ngờ và giận dỗi".
"Lần trước cũng bởi khư khư giấu trong lòng không chịu nói ra cho nên mới gây ra trận nực cười như vậy.
Anh không mong chuyện tương tự phát sinh lần nữa, anh muốn cùng em bên nhau lâu dài".
Trước những lời bộc bạch chân thành từ tận đáy lòng này, dẫu là ai cũng sẽ cảm động.
Mạc Sơ Quyết ngửa đầu nhìn đối phương, nghiêm túc nói: "Anh có biết rằng đôi khi anh rất đáng ghét không?".
Dụ Quy Tinh thoáng sửng sốt, cảnh tượng Mạc Sơ Quyết chân tình đáp lại trong dự đoán chẳng những không xảy ra mà thay vào đó còn nhận lại một câu oán trách.
Hắn bắt đầu hoài nghi: cẩm nang tỏ tình trên mạng liệu có đáng tin?
Không đợi hắn phản ứng, Mạc Sơ Quyết lại nói tiếp: "Từ nhỏ anh đã là con nhà người ta, hễ bị so với anh thì em liền biến thành một đứa vô tích sự".
Mặc dù Dụ Quy Tinh đúng thật là con nhà người ta trong truyền thuyết, nhưng lời cậu nói lại có ngụ ý khác.
Dụ Quy Tinh vỡ lẽ, khóe miệng vốn cứng đờ cũng giần giật: "Chỉ vì lí do này?".
Mạc Sơ Quyết phẫn nộ trừng hắn: "Chứ gì nữa?".
Dụ Quy Tinh bật cười hôn lên đỉnh tóc cậu: "Em thật đáng yêu!".
Mạc Sơ Quyết: "...?"
Rốt cuộc người này nhìn thế nào mà thấy cậu đáng yêu?
"Tiểu Sơ nhà chúng ta vừa cao ráo vừa đẹp trai, lại ưu tú thế này, người ta xếp hàng hâm mộ còn không kịp, sao em lại coi thường bản thân?".
Mạc Sơ Quyết nhìn hắn: "Em rất ưu tú sao?".
Dụ Quy Tinh giả vờ ngạc nhiên: "Thi đậu đại học A top đầu cả nước mà còn chưa ưu tú?".
Mạc Sơ Quyết bị đối phương chọc cười: "Anh nói có lí".
Dụ Quy Tinh vẫn chưa nói xong: "Em còn quên một chỗ, con nhà người ta mà người người ghen tỵ chính là chồng em.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính, truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính , đọc truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính full , Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính full , Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính chương mới