Thẩm An An bị tiếng khóc đinh tai nhức óc đánh thức.
Trong nháy mắt cô mở mắt ra, cô bị dọa sợ đến mức suýt hôn mê luôn.
Bởi vì thứ đang nằm nhoài khóc lóc trên người cô không phải là người, mà là một con rùa biển vô cùng khổng lồ!
Tổn thọ quá! Rùa biển thành tinh rồi, còn biết khóc nữa chứ!
Sự thật chứng minh, rùa biển không chỉ biết khóc mà nó còn biết nói tiếng người nữa, má ơi!
Vừa thấy Thẩm An An đã tỉnh, cụ rùa biển khóc lớn tiếng hơn: "Tiểu An à, rốt cuộc cháu cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.
Hu hu hu...!Cháu mà không tỉnh lại, rùa biển già như ta chỉ còn nước đi theo cháu thôi.
Ta đã khuyên cháu bao nhiêu lần rồi, bây giờ cháu còn chưa trưởng thành đâu, vẫn chưa thể lên bờ, cháu lại không chịu nghe...!Cháu vừa lên bờ đã ngất xỉu...!Nếu không nhờ thủy triều trên biển đưa cháu về thì nói không chừng cái mạng nhỏ của cháu cũng khó giữ được.
Hu hu, coi như cháu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ một chút cho tộc người cá các cháu chứ..."
Chưa đủ tuổi trưởng thành?
Tộc người cá?
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Chẳng phải hiện tại cô đang ngồi trước bàn làm việc, sửa bản thảo thiết kế lại theo yêu cầu của bên A đến tối mịt sao? Tại sao bây giờ cô lại nằm đây xem một con rùa biển già khóc?
Cụ rùa biển lại không biết Thẩm An An đang nghĩ gì, vẫn khóc đến đau lòng, nước mắt suýt chút nhấn chìm Thẩm An An.
Thẩm An An nghe nó khóc cũng phát bực, cuối cùng không nhịn được mà nói một câu: "Ông có thể dừng khóc trước không? Khóc mãi tôi cũng đau đầu."
Cụ rùa biển rầu rĩ ngẩng đầu, mở to đôi mắt màu đỏ nhìn cô, nhưng cũng nghe lời không khóc nữa.
Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vô thức đánh giá hoàn cảnh nơi mình đang ở.
Vừa nhìn cô mới phát hiện, mình đang ở trong một hang động sâu thẳm mênh mông, hơn nữa xung quanh còn có gợn nước bập bềnh như đang ở trong biển sâu.
Chỉ có điều, biển sâu trong ấn tượng của Thẩm An An là một nơi quanh năm không có ánh sáng mặt trời, nhưng hang động này lại có chút ánh sáng mỏng manh.
Thẩm An An quan sát xung quanh, cuối cùng nhìn thấy được nguyên một rương dạ minh châu ở một góc hang động.
Có lẽ đây chính là thứ phát ra ánh sáng.
Hang động trong biển sâu, dạ minh châu, còn có một con rùa biển già nói dông dài lại thích khóc...
Không hiểu sao, Thẩm An An luôn cảm thấy những cảnh tượng này khá quen.
Cộng thêm câu "Coi như cháu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tộc người cá các cháu" mà rùa biển già vừa nói, đáy lòng Thẩm An An chợt có dự cảm xấu.
Cô chậm rãi, từ từ dựa theo ánh sáng của dạ minh châu nhìn xuống chân mình...
Chân cô đâu?
Thẩm An An nhắm mắt lại, sau đó trầm ngâm nhìn lại lần nữa.
Không nhìn lầm.
Chỗ mà trước kia mọc ra chân thật sự đã biến thành đuôi cá, hơn nữa còn là đuôi cá màu bạc.
Thẩm An An thử vẫy vẫy, đuôi cá màu bạc đong đưa trong biển, đẹp thì đẹp thật nhưng sợ cũng sợ thật.
Thẩm An An nằm xuống cái giường cứng rắn lạnh ngắt kia lần nữa, bắt đầu yên lặng tự hỏi nhân sinh.
Cho nên, hiện tại cô đã biến thành một nàng tiên cá có đuôi cá màu trắng bạc?
Lại nói tiếp, nhận thức của Thẩm An An đối với loại sinh vật như nàng tiên cá này cũng chỉ dừng lại trong truyện cổ tích Andersen.
Trong ấn tượng của cô, nàng tiên cá nhỏ chính là nữ chính có cảnh đời bi kịch.
Bởi vì hầu như số phận cuối cùng của mỗi một nàng tiên cá đều là yêu loài người, sau đó cầu mà không được, cuối cùng biến thành ảo ảnh và bọt biển.
Cụ rùa biển vẫn luôn lén để ý tới động tĩnh của Thẩm An An.
Ông thấy cô nhìn chằm chằm vào đuôi cá của mình nửa ngày rồi lại nằm về giường, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt chán đời "không muốn sống", lập tức tận tình khuyên nhủ.
"Tộc biển của chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sống trong vùng biển sâu này.
Bây giờ, vùng biển sâu này chỉ còn lại một giống dòng duy nhất là cháu, cháu càng phải ghi nhớ lời dạy, không tiếp xúc gần gũi với loài người, không tự tiện rời khỏi vùng biển này.
Đừng nói bây giờ cháu còn chưa trưởng thành, chưa tiến hóa ra hai chân, cho dù đến lúc cháu đủ tuổi thành niên, có tư cách lên bờ thì cũng chỉ có thể nổi lên mặt biển xem cuộc sống thành thị của loài người rồi trở về, không được liều lĩnh lên bờ như hôm nay..."
Cụ rùa biển giống như những trưởng bối thích nói dông dài mà Thẩm An An quen biết, vừa nói là sẽ nói không dứt.
Giờ phút này, mặc dù Thẩm An An có ngàn vạn suy nghĩ nhưng cô vẫn nghi ngờ, chắc chắn cô đã từng nghe những lời này của cụ rùa biển vô số lần rồi, nếu không thì vì sao cụ rùa biển mới nói một câu mà trong đầu của cô đã vô thức hiện ra câu tiếp theo, hơn nữa còn không sai chút nào luôn?
Thẩm An An có ý muốn ngắt lời cụ rùa biển, hỏi xem rốt cuộc tình huống bây giờ thế nào.
Nhưng cô sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng quyết định tiếp tục duy trì vẻ mặt chán đời, nhẫn nại nghe cụ rùa biển nói đâu đâu.
Thẩm An An nghe cụ rùa biển nói mãi, đến lúc cô sắp buồn ngủ, một bóng dáng nhanh chóng chui vào cửa hang động, luôn miệng kêu "Việc lớn, không xong rồi! Việc lớn, không xong rồi!", trong nháy mắt khiến Thẩm An An ngủ gật và cụ rùa biển đang nói bla bla hết hồn.
-
Bóng dáng vừa mới đi vào, nhìn qua trông giống người, hơn nữa còn là một thiếu niên HKT.
Đối phương để một cái đầu mào gà màu đỏ, dáng người thon dài tinh tế, gương mặt anh tuấn.
Nhưng cho dù trông vẻ ngoài của cậu ta giống con người thì trong lòng Thẩm An An lại vô cùng hiểu rõ, cậu ta tuyệt đối không thể nào là con người chân chính được, bởi vì con người bình thường sẽ không có làn da màu bạc như cậu ta.
Quả nhiên thiếu niên HKT vừa chui vào hang động đã nhanh chóng biến thành một cá hố to dài hai ba mét.
Lúc nãy đã có phần đệm là cụ rùa biển mở miệng nói chuyện, cùng với việc chả hiểu vì sao mình biến thành nàng tiên cá nên hiện tại, Thẩm An An nhìn kịch bản "cá sống biến lớn" này, ngay cả vẻ mặt cũng thả lỏng một phần.
Trái lại, cá hố lớn kia vừa tán lạn vòng quanh Thẩm An An như một cây gậy, vừa hét lớn như chưa trải sự đời: "Việc lớn, không xong rồi! Việc lớn, không xong rồi!"
Thẩm An An nhìn chằm chằm cậu ta cả nửa ngày, không hề chớp mắt, vô cùng chân thành nói: "Cậu chỉ biết nói một câu này thôi sao?"
Cá hố lớn: "..."
Cá hố lớn: "Việc lớn, không xong rồi! Vừa rồi tôi thấy có người đi về phía này đó!"
Người?
Hai mắt Thẩm An An phát sáng: "Cậu nhìn có rõ không? Chắc chắn là con người sao?"
Cá hố lớn gật đầu: "Ừ, thấy rõ mà, tôi thấy thuyền của con người."
Thẩm An An quyết định rất nhanh: "Đi, đi lên xem một chút."
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học, truyện Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học , đọc truyện Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học full , Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học full , Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học chương mới