Rốt cuộc là nên chọn ai đây?
Đây là một câu hỏi khó.
Thẩm An An do dự mãi không quyết định, nhịn không được mà hỏi ý kiến những người xung quanh.
Cô hỏi Cá Mái Chèo trước: "Giả sử nếu có hai người con gái xinh đẹp đứng trước mặt, một người thì xinh đẹp như tiên nữ, một người thì..."
Cá Mái Chèo không đợi cô hỏi xong, rất kiên định mình là trai thẳng mà đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn: "Chị không chọn, chị không thích con gái xinh đẹp."
"..."
Thẩm An An nghe vậy thì đổi cách hỏi: "Được rồi, vậy em hỏi chị theo cách khác.
Giả sử nếu trước mặt có hai đối thủ, một người là vai chính, người còn lại là vai phụ, nếu để chị chọn một người để đánh nhau thì chị chọn ai?"
Sau khi hỏi xong, Thẩm An An cảm thấy bản thân giống như thiên tài vậy.
Đúng thế, nhà khoa học ngày ngày đem đồ ăn ngon cho cô dù là vẫn chưa biết tên nhưng trăm phần trăm là Từ Thanh Thụ trong sách, vậy thì hắn chắc chắn là vai chính rồi.
Còn nhà khoa học kia đất diễn ít như thế, vậy thì không nghi ngờ gì chắc chắn là nam phụ rồi.
Không trật đi đâu được,
Cá Mái Chèo: "Đương nhiên là chọn vai chính rồi, còn phải hỏi sao? Đánh vai phụ thì có ý nghĩa gì chứ, muốn đánh thì phải đánh vai chính, đánh thua thì cũng không mất mặt, còn đánh thắng thì vui vẻ sảng khoái gấp đôi."
Thẩm An An suy nghĩ rồi gật đầu: "Có lý nha."
Cụ Rùa Biển ở một bên: "Người trẻ tuổi à, đừng có hở tí là đòi đánh đòi giết, không thể giống như ông đây làm một con rùa dưỡng sinh theo Phật sao? Cháu xem, ông sở dĩ sống thọ vậy là vì ông chưa bao giờ tức giận, chứ đừng nói gì đến việc đánh nhau với người ta..."
Thẩm An An cắt ngang suy nghĩ của cụ Rùa Biển: "Cụ Rùa Biển ơi, giả sử..."
Cụ Rùa Biển nhìn cô với vẻ mặt phòng bị: "Ông không thích con gái xinh đẹp, cũng không thích đánh nhau."
Thẩm An An: "...!Giả sử nếu như có hai người, một người là người xấu, một người còn xấu hơn, nếu ông phải chọn để kết bạn với một người thì ông chọn ai ạ?"
Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, Thẩm An An trực tiếp muốn cho bản thân một trăm điểm, cũng không sợ bản thân kiêu ngạo quá.
Cô phân tích như này.
Giả sử người ngày ngày mang cơm đến cho cô là người đàn ông cặn bã Từ Thanh Thụ, vậy thì không nghi ngờ gì hắn chắc chắn là người xấu.
Còn về nhà khoa học khác, nhìn thôi cũng thấy không giống người tốt rồi, thậm chí so với người đàn ông cặn bã Từ Thanh Thụ còn ghét hơn.
Suy cho cùng thì cô cũng chỉ mới tiếp xúc gần với hắn có một lần thôi, thì đã cảm nhận được ánh mắt nhà khoa học nhìn cô khiến cô thấy rất khó chịu.
Hơn nữa người đó còn trộm thịt của cô nữa.
Cho nên Thẩm An An nghĩ rằng người đó so với người đàn ông cặn bã Từ Thanh Thụ trong sách còn xấu xa hơn.
Chẳng phải là chỉ lựa chọn giữa một người xấu và một người xấu hơn thôi sao?
Cụ Rùa Biển nhìn cô mơ hồ: "...!Ông thiếu bạn bè tới mức vậy sao? Cần phải ở trong thùng rác chọn bạn à? Không chọn không được sao?
Thẩm An An: "Đúng vậy, ông đúng là rất thiếu bạn bè ạ, nhất định phải chọn ra một người, không chọn không được ạ."
Cụ Rùa Biển thở dài: "...Vậy thì trong hai người xấu chọn người ít xấu hơn đi."
Thẩm An An tò mò hỏi: "Ôi, sao ông không giống với Cá Mái Chèo chọn người xấu hơn ạ? Dẫu sao thì việc xấu xa này không phải đối phương càng xấu ra thì càng vui sao ạ?"
Cụ Rùa Biển lườm cô một cái: "Cháu không phải mới nói là chọn một trong hai người để làm bạn sao? Nếu như là chọn để làm bạn, vậy thì chắc chắn phải cố hết sức để chọn người ít xấu xa hơn.
Dù sao thì cháu cũng chẳng phải là máy xử lý rác thải."
Thẩm An An lần nữa gật đầu: "Cũng có lý ạ."
Những người xung quanh đều đề nghị Thẩm An An chọn Chu Tùy Ngộ.
Bản thân Thẩm An An cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng cô vẫn chần chừ không đưa ra quyết định.
Suy cho cùng thì ban đầu đã nói là ngược đãi người đàn ông cặn bã, giờ phút quan trọng trước mắt này không phải là cơ hợi tốt nhất sao?
Chớp mắt, thời hạn ba tháng mà Chù Tùy Ngộ và Từ Thanh Thụ giao hẹn đã đến.
Lúc hai người lên đảo thì vẫn là mùa xuân hoa nở, còn bây giờ thì sắp bước vào giữa hè rồi.
Nhằm để an toàn, cuộc thi chọn người lần này sở trưởng Trịnh cũng đích thân tới.
Một mặt là vì muốn làm chứng cho cả hai người, mặt khác là vì tò mò.
Ông đã lớn nhường này rồi cũng chưa tận mắt thấy nàng tiên cá trông như thế nào.
Đừng nói ông, ngay cả người bên cạnh ông cũng chưa thấy qua người cá bao giờ.
Ngay cả bản vật mẫu cũng chưa thấy qua chứ nói gì là một người cá còn sống sờ sờ.
Với lại sở trưởng Trịnh cũng rất tò mò về việc hai người rốt cuộc định thi như thế nào?
Nói chung thì cuộc thi này nói đơn giản thì là để nàng tiên cá đưa ra lựa chọn giữa hai người Chu Tùy Ngộ và Từ Thanh Thụ.
Nhưng để làm được thì lại không đơn giản đến vậy.
Trước tiên thì phải tìm được nàng tiên cá nhỉ?
Đó không phải cá có thể bắt trong bể cá là được, mà là bắt cá trong biển lớn đó.
Dù cho là nàng tiên cá so với cá bình thường làm người khác dễ chú ý hơn, nhưng muốn bất cứ lúc nào cũng tìm được cô thì không phải dễ dàng.
Độ khó so với việc vớt được hũ vàng trên biển còn khó hơn.
Thứ hai, tìm thôi còn chưa đủ, mà phải tìm được một nàng tiên cá còn có thể nghe hiểu được tiếng người nữa.
Nói chung thì cô được gọi là nàng tiên cá, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là cá chứ không phải là người.
Không chỉ là nghe hiểu tiếng người thôi đâu, mà nàng tiên cá còn phải phối hợp nữa mới được.
Vẫn là câu nói đó, cô tuy là nàng tiên cá nhưng rốt cuộc cũng chỉ là cá chứ không phải người.
Bạn muốn cô chọn một người thì cô sẽ chọn một người sao? Cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời vậy sao?
Cho nên dù là ngày thi đấu đã tới, nhưng sở trưởng Trịnh căn bản không hề coi trọng cuộc thi này.
Trong lòng ông, người thích hợp nhất với việc nghiên cứu nàng tiên cá đã sớm được chọn lựa xong rồi, đó chính là Chu Tùy Ngộ.
Suy cho cùng thì bản báo cáo của Chu Tùy Ngộ vẫn còn đang nằm trong hộc bàn làm việc của ông.
Nhưng cho dù là trong lòng sở trưởng Trịnh đang hướng về một người, thì chuyến đi hôm nay cũng bắt buộc phải đi.
Nói chung là ngoại trừ việc ông nói đến đây làm chứng cũng như tò mò về nàng tiên cá, thì có một nguyên nhân quan trọng khác đó là khiến cho Từ Thanh Thụ hoàn toàn chết tâm.
Suy cho cùng thì Từ Thanh Thụ hắn muốn tham gia thi đấu, ông cũng đồng ý rồi, cũng đích thân đến rồi.
Còn về việc thi đấu có thành công hay không, kết quả thi đấu như thế nào thì việc đó ông không thể khống chế được.
Xem được ra là Từ Thanh Thụ rất xem trọng cuộc thi đấu này, vì cuộc thi hôm nay mà hắn còn đặc biệt chú ý chải chuốt.
Không chỉ đặc biệt làm tóc thôi đâu, mà trong thời tiết nóng nực này hắn vậy mà khoác lên người bộ vest màu đen.
Chiếc áo sơ mi trắng bên trong không tì vết, phối hợp cùng với nụ cười nhếch môi của hắn thì càng đẹp hơn.
So với sự xuất hiện long trọng của Từ Thanh Thụ, Chu Tùy Ngộ rõ ràng bình thường hơn nhiều.
Chỉ mặc cái áo hoodie trắng bình thường phối với chiếc quần tây, ống quần được xắn nhẹ lên để lộ mắt cá chân.
Cộng thêm việc anh anh gội đầu trước khi ra ngoài vào buổi sáng, lúc này tóc đã bị gió biển thổi rối tung lên, che khuất đi lông mày, nhìn anh tươi tắn tự nhiên hơn mọi ngày bình thường, giống anh trai nhà hàng xóm vậy.
Anh vốn ở ngoài đã ít nói rồi, bây giờ lại có thành ý với Từ Thanh Thụ nên tự nhiên cũng không nói chuyện với hắn, cho nên xuyên suốt hành trình đều giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Từ Thanh Tự cũng hiếm khi im lặng.
Vì vậy, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng vẫn là sở trưởng Trịnh đứng ra hòa giảng: "Được rồi, nếu người đã đến đông đủ rồi vậy thì hãy nói thử xem phải đến đâu thì mới tìm được nàng tiên cá đó?"
Từ Thanh Thụ nhìn sở trưởng Trịnh: "Giữa biển có tảng đá ngầm hình trái tim, nàng tiên cá đó bình thường rất hay xuất hiện ở vùng lân cận."
Chu Tùy Ngộ ngạc nhiên nhìn Từ Thanh Thụ.
Tảng đá ngầm hình trái tim đó là căn cứ bí mật của anh với nàng tiên cá, anh có thể chắc chắn rằng anh chưa bao giờ tiết lộ cho Từ Thanh Thụ biết, hắn làm sao biết được sự tồn tại của tảng đá ngầm hình trái tim đó nhỉ? Hắn thậm chí còn biết rằng nàng tiên cá sẽ luôn xuất hiện ở vùng lân cận nữa, lẽ nào Từ Thanh Thụ cũng ở chỗ đó gặp qua nàng tiên cá rồi?
Tuy là trong lòng Chu Tùy Ngộ thấy sóng gió gian nguy, nhưng vẻ mặt của anh rất ít biểu cảm, đây cũng là chứng liệt mặt trong truyền thuyết, cho nên dù là sở trưởng Trịnh hay Từ Thanh Thụ cũng không phát hiện được điều khác thường ở anh.
Sở trưởng Trịnh nhìn Từ Thanh Thụ nói: "Nếu như cậu biết đi đâu để có thể gặp được nàng tiên cá đó thì chúng ta xuất phát thôi.
Nhanh lên nào."
Một nhóm ba người lái chiếc thuyền nghiên cứu khoa học nhỏ đến vùng lân cận của tảng đá ngầm hình trái tim.
Tảng đá ngầm rất lớn, Từ Thanh Thụ và Chu Tùy Ngộ mỗi người đứng ở một bên, ở giữa còn có khoảng cách cỡ năm sáu mét.
Ngược lại đúng thật là một sân thi đấu tự nhiên.
Sở trưởng Trịnh đứng giữa hai người, trái nhìn phải xem, nghĩ nơi này là do Từ Thanh Thụ chọn cho nên chắc Từ Thanh Thụ phải có cách để gặp được nàng tiên cá đó, cho nên ông chọn hỏi Từ Thanh Thụ trước: "Tiếp theo thì nên làm gì?"
Kết quả Từ Thanh Thụ yếu ớt nói một câu: "Đợi thôi."
Sở trưởng Trịnh: "..."
Chỉ chờ đợi vậy thôi sao?
Nếu như sở trưởng Trịnh không ở đây thì Chu Tùy Ngộ chỉ mong sao Từ Thanh Thụ cứ đợi dài dằng dặc đến khi sông cạn đá mòn.
Nhưng thứ nhất là vì sở trưởng Trịnh ở đây, thứ hai là vì đã đồng ý đấu một trận với Từ Thanh Thụ, đương nhiên nói lời phải giữ lời rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học, truyện Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học , đọc truyện Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học full , Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học full , Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học chương mới