Cố Thanh Trì kéo hết rèm cửa, giường trong phòng ngủ của cậu luôn treo rèm, khiến cậu có cảm giác an toàn. Cậu nằm ở trên giường cuộn tròn người, cả phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Tối hôm qua Cố Thanh Trì đi ngủ rất sớm, thức dậy cũng rất sớm, cậu mở to mắt nằm hồi lâu, bất động nhìn nếp nhăn quần áo, không thèm để ý bụng bắt đầu nhói lên vì đói.
Điện thoại bàn trong phòng khách đổ chuông mấy lần, Cố Thanh Trì nghe thấy, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như con bướm đậu trên cành khô thong thả vỗ cánh.
Cậu nghĩ mình nên đi nghe điện thoại ngay lập tức, nhưng vẫn không hề động đậy.
Cậu cuộn tròn trên giường, vô cùng an toàn, như thể cách biệt với cả thế giới, chìm trong đáy biển đen tối, yên tĩnh và an toàn, nhưng tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ bức tường thành, giống như một sợi dây xích, kéo Cố Thanh Trì đứng dậy, trở lại với hiện thực, điều này khiến cậu bắt đầu cảm thấy bất an, không đúng, cậu nghe thấy tiếng chuông, cậu nên nghe điện thoại.
Điện thoại vang lên nhiều lần cuối cùng cũng dừng lại, sự bất an của Cố Thanh Trì ngay lập tức tiêu tan, rốt cuộc nơi này vẫn là nơi yên tĩnh an toàn.
Tuy nhiên chỉ vài giây sau, điện thoại lại đổ chuông và cửa phòng ngủ được mở hé khiến tiếng chuông điện thoại rõ ràng hơn, Tiểu Ly Hoa không biết từ đâu đi tới cửa phòng ngủ của Cố Thanh Trì, dựa vào cửa kêu ngọt ngào, đan xen với tiếng chuông điện thoại, hình như có chút ồn ào.
Như được tiếp thêm sức mạnh, Cố Thanh Trì rời khỏi giường và đi chân trần đến phòng khách, nơi có sàn nhà lát gạch, không có tấm thảm mà Tạ Lục Dữ trải cho cậu, trời có chút lạnh, nhưng Tiểu Ly Hoa vẫn theo sát phía sau, cọ vào bắp chân cậu, giống như một chiếc lò sưởi nhỏ sưởi ấm bắp chân cậu.
Điện thoại đã tự động gác máy nhiều lần.
Cậu cầm ống nghe lên, chưa kịp nói thì người kia đã vội vàng lên tiếng.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Mặc dù giọng nói có chút méo mó do tín hiệu điện, nhưng Cố Thanh Trì vẫn có thể nhận ra nó ngay lập tức.
Cậu có chút sững sờ, một lúc sau mới lên tiếng.
"Không có."
Không có, mẹ, con không sao, chỉ là không biết tại sao lại có chút buồn.
Người bên kia vẫn chưa yên tâm, bắt đầu lo lắng huyên thuyên.
"Tại sao giọng khàn như vậy? Có phải là do bị cảm không? Đừng quên uống một chút rễ Bản Lam..."
Cố Thanh Trì trả lời từng câu một, nghe có vẻ rất ngoan ngoãn.
Nói chuyện hồi lâu, đối phương mới nhớ ra phải làm gì.
"Bác gọi để hỏi con tên gì, để bác có thể điền tên vào danh bạ."
Cố Thanh Trì nhất thời không nói, thẳng đến đối phương lo lắng hỏi lại mới nói tiếp.
"Cố Thanh Trì, con là Cố Thanh Trì."
Đối phương rất kinh ngạc.
"Ai da, thật trùng hợp, con trai bác có cùng họ với con."
Nói chuyện hơn mười phút, đối phương bất đắc dĩ tạm biệt.
"Vậy, bác phải tắt máy rồi."
"Vâng."
Cố Thanh Trì ngoan ngoãn đáp lại, áp điện thoại ở bên tai, chờ đối phương cúp máy, một hồi lâu cũng không có tiếng bíp, lúc này mới phản ứng lại, cúp điện thoại đi.
Sau khi cúp máy, cậu cúi đầu nhìn điện thoại bàn rồi đứng ngẩn người ra đó một lúc.
Cố Thanh Trì, cái tên này, là do mẹ cậu đặt.
*
Cố phu nhân gọi điện thoại xong, buổi trưa tâm tình rất tốt, xung phong đi nấu ăn.
Hai cha con đều không phản đối, Cố phu nhân nhất quyết không muốn dì Vương giúp, dì Vương liền đi chải đầu cho Tiểu Vương. Tiểu Vương là một chú chó xù được Cố phu nhân nuôi dưỡng, nó đang mang thai, bác sĩ bảo rằng nó sẽ lâm bồn trong vài ngày nữa, hiện tại trạng thái nó có hơi lờ đờ và nằm trong cũi cả ngày.
Dì Vương đang nói chuyện với Tiểu Vương thì ngước nhìn Cố phu nhân, lúc này mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào, hai đại nam nhân nhà họ Cố đã tự động bao vây nhà bếp, chặn cửa bếp, vây chặt lấy Cố Phu nhân, giống như hai chú chó chăn cừu Đức.
Bà ấy đã làm việc trong nhà họ Cố rất lâu, chăm sóc Cố phu nhân như con gái ruột của mình, bà ấy siết chặt bàn chân của Tiểu Vương và nở nụ cười.
"Nhìn ba mẹ và anh trai của nhóc đi, họ đang nấu ăn, một gia đình tuyệt vời làm sao."
Cuối cùng, buổi trưa trên bàn có ba món, đều là cà tím.
Cha Cố và Cố Tạ đều khen món ăn rất ngon, Cố phu nhân cũng tự mình nếm thử, vị mặn khiến bà cau mày nuốt xuống.
Cha Cố vẫn ăn như thường, nhìn không ra biểu cảm gì, ông chỉ di chuyển chiếc đĩa đến trước mặt bà Cố, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Anh thấy cũng được, nhưng em khẩu vị nhạt, sợ ăn không quen, lát nữa anh nấu một chút cháo cho em."
Cha Cố biết nấu ăn, thậm chí còn nấu rất ngon, mỗi khi đi ra ngoài giao du và được thưởng thức các món ngon, ông thường tham khảo công thức của các đầu bếp nổi tiếng.
Cố phu nhân rất ít khi nấu ăn, trong nhà có cha mẹ, bên ngoài có nhà ăn, không cần thiết phải biết nấu ăn.
Ngay cả khi việc bà ở cùng với cha Cố bị nhà họ Cố phản đối, trong những ngày hai người họ thuê nhà ở bên ngoài, Cố phu nhân chưa bao giờ phải làm bất cứ điều gì, đều do cha Cố lo chu toàn.
Cố phu nhân lúc đó còn trẻ nhưng đã học đàn được hơn mười năm, được một người thầy nổi tiếng dạy dỗ, tiền đồ xán lạn, mặc dù bà và cha Cố yêu nhau, nhưng bà lại luôn sợ hôn nhân.
Dù còn trẻ nhưng bà đã thấy rất rõ, những người phụ nữ luôn chịu thiệt thòi trong hôn nhân và phụ nữ đầu tư cho hôn nhân nhiều hơn nam giới,
Họ mặc nhiên phải gánh vác công việc nội trợ, nuôi dạy con cái, đồng thời cũng phải chịu những rủi ro khi sinh con và ảnh hưởng của việc mang thai đối với công việc, vậy mà những hy sinh và nỗ lực vô hình đó lại thường không được công nhận.
Gia đình của Cố phu nhân cũng không được coi là đại phú đại quý, những chuyện như vậy bà đã nhìn thấy rất nhiều.
Bà đã chứng kiến những người bạn cùng lớp mất việc vì mang thai, suốt ngày bị ràng buộc bởi những công việc lặt vặt và con cái, ngày càng mất đi bản thân, tất cả mọi thứ đều xoay quanh gia đình, lại còn bị buộc tội chi tiêu quá nhiều hàng tháng.
Bà sợ tương lai như vậy, bà sợ tài năng của mình sẽ bị lãng phí trong vô vàn việc nhà, nếu không có cha Cố, bà ấy thậm chí sẽ không nghĩ đến việc yêu, ngay cả khi bà và cha Cố lúc đó đang trong giai đoạn tình cảm nhất, bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn.
Là cha Cố đã luôn bao dung cho tất cả những điều đó, Cố phu nhân lo lắng cho ông thì ông liền dùng hành động để xua tan những lo lắng đó, ông học nấu ăn, học làm việc nhà và hỗ trợ Cố phu nhân trong việc học.
Hai người ở với nhau một thời gian rất dài, Cố phu nhân mới dần buông lỏng để nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Cha Cố từ trong bếp đi ra, không chỉ bưng ra một bát cháo, mà còn bưng ra một đĩa cà tím nướng.
Lúc này, Cố phu nhân mới vui vẻ lên.
"Em không sao, anh đừng miễn cưỡng."
*
Sau khi Cố Thanh Trì cúp điện thoại, thì không quay lại nằm nữa, cậu nhớ lời Cố phu nhân, uống rễ Bản Lam và ăn một bữa thật ngon.
Ban đầu thì mỗi ngày cậu sẽ đọc sách một lúc, sau đó chơi piano vài giờ, cậu đã không chơi piano hai hay ba năm rồi, cảm giác như bàn tay mà cậu phát triển được nhờ luyện tập bền bỉ đã biến mất từ lâu, kĩ năng đã thụt lùi rất nhiều.
Kể từ khi nói với Diệp Lí rằng mình sẽ học ở nhạc viện, ngày nào cậu cũng sẽ luyện tập cả buổi chiều, nhưng hôm nay cậu ngồi trước cây đàn Piano rất lâu cũng không bắt đầu, thỉnh thoảng tùy tiện bấm mấy phím, lộ ra dáng vẻ rất phân tâm.
Màn hình điện thoại di động đặt trên sô pha bên cạnh sáng lên, Cố Thanh Trì nghiêng đầu liếc nhìn.
Là một tin nhắn WeChat - Bác đã xem bộ phim của con, diễn xuất thực sự rất tốt!
Lúc Cố Thanh Trì luyện đàn thường sẽ đều bỏ qua những tin nhắn này, cho dù là Diệp Lí gửi, nhưng lần này lại ma xui quỷ khiến cậu cầm lên, bấm vào.
Tin nhắn đến từ người liên hệ - "đàn Dương Cầm"
Cố Thanh Trì sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ ra đó là tên WeChat của Cố phu nhân, lúc đó bà đăng ký WeChat lần đầu tiên, lại lúng ta lúng túng nên đã chọn cái tên này theo bản năng.
Cố Thanh Trì theo thói quen muốn thay đổi ghi chú, sau khi nhập từ "Mẹ", cậu đợi rất lâu cũng không bấm xác nhận, cuối cùng lại xóa đi từng chữ từng chữ một.
Quay lại giao diện trò chuyện, cậu lại thấy một số tin nhắn từ Cố phu nhân.
【Bác mới phát hiện là con còn một bộ phim nữa, lại còn là phim của nước ngoài, lát nữa bác sẽ đi xem. 】
【Bác cũng đã xem ảnh của con, còn có rất nhiều người đã vẽ con nữa. 】
Sau đó là một loạt tranh, tất cả đều là Cố Thanh Trì, hoặc là những bức vẽ Cố Thanh Trì.
Khi Cố Thanh Trì còn làm người mẫu, những bức ảnh ra mắt đã truyền cảm hứng cho rất nhiều lão bà, số lượng tranh trên mạng thậm chí còn nhiều hơn cả ảnh sản phẩm của Cố Thanh Trì.
Bức tranh cuối cùng là một bức tranh do một lão bà vẽ về Cố Thanh Trì, nguồn cảm hứng rõ ràng là bức ảnh đặc biệt của Tiểu Ly Hoa và Cố Thanh Trì, nhưng trong bức ảnh cuối cùng, Cố Thanh Trì là một nhân vật phản diện phiên bản chibi, còn có đôi tai mèo và đuôi mèo giống với Tiểu Ly Hoa đang ngồi trong chiếc hộp các tông rách nát, vươn vai và ngáp, trông có vẻ ngây thơ, bên cạnh là một dòng chữ trẻ con và khuôn mặt khóc lóc thảm thiết -- do chủ mua mèo thuần chủng nên em bị vứt bỏ.
Cố Thanh Trì nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm bức ảnh cuối cùng, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Sau khi cậu bình tĩnh lại, Cố phu nhân lại nhanh chóng gửi đến một bức tranh khác - là Cố Thanh Trì lúc nhỏ, bức ảnh này không phải phiên bản chibi, nhìn thoáng qua có thể biết đó là Cố Thanh Trì, rất tinh xảo, chi tiết phức tạp, ít nhất đến 90% giống Cố Thanh Trì khi còn nhỏ. Cố Thanh Trì trong ảnh là hình dáng thiên thần, khác với hình ảnh thiên thần bình thường, cậu không phải tóc vàng, mà là mái tóc đen. Trong bức tranh, cậu trông có vẻ khó chịu, nửa ngồi xổm trên mặt đất với đôi cánh trắng khổng lồ dang rộng sau lưng, một tay đặt lên bụng dưới, tay kia cầm khẩu súng gãy, khóe miệng còn dính máu, cậu ngẩng đầu hướng về phía trước, như thể đang chiến đấu với thứ gì đó trong không trung.
【Cái này đẹp, chỉ là bên trên có rất nhiều ký tự nhỏ trong suốt, nhìn rất khó chịu, bác sẽ tìm cách xóa nó. 】
Lão bà này đã đặt một loạt các hình mờ để ngăn các bức tranh bị đánh cắp.
Cố Thanh Trì quên mất cả xấu hổ, gõ rất nhiều để giải thích cho Cố phu nhân hình mờ là gì, một lúc sau, Cố phu nhân vui vẻ gửi tin nhắn lại.
"Bác hiểu rồi."
Vài phút sau, Cố Thanh Trì nhận được một bức ảnh, vẫn là bức tranh đó, nhưng không có hình mờ.
【Bác đã mua bức tranh này rồi.】
Cố phu nhân đặt điện thoại di động trong tay xuống, cầm một cái khác trên bàn, là giao diện đối thoại tin nhắn riêng tư Weibo, bà không chỉ mua bức ảnh này, còn học được cách xin bản thảo.
Mà bên này, Cố Thanh Trì lần theo hoa văn đến Weibo, phát hiện blogger vừa mới đăng một Weibo.
【Ya Ya Ya, không nghĩ tới có một ngày có thể trải nghiệm được cảm giác gục ngã khi được phú bà bao nuôi.】
Dưới đây là hai ảnh chụp màn hình được mã hóa, các mã này rất đơn giản, trên ảnh ghi phú bà bí ẩn, bên kia gửi ảnh trước rồi hỏi giá ngay, blogger đã trả lời nhanh, xem ra là đã được hỏi nhiều hơn một lần.
Blogger: Ba nghìn, bà có muốn mua không?
Phú bà bí ẩn: Rẻ như vậy, đương nhiên tôi mua.
Phú bà bí ẩn: Tôi muốn cái này, vẽ thêm cho tôi mấy bức, đều là về Cố Thanh Trì đi, à, 10 bức nhé, giá cả không thành vấn đề, tiền của bức này đã chuyển, dư ra coi như tiền boa.
Tin nhắn cuối cùng được che mờ, là hóa đơn chuyển tiền, số trên đó được mã hóa và chỉ có một dòng chữ - Tui sẽ không nói cho mọi người biết bao nhiêu đâu, dù sao thì tiền boa còn đắt hơn cả tranh vẽ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!