Mạnh Quân thấy y chần chờ, nhàn nhạt cười: "Cá nướng thì sao?"
Bên cạnh là vách đá gần như thẳng đứng cùng thạch đá quái dị lởm chởm, xa xa là ngọn núi xám nhạt, hợp lại ở một tầng sương xanh nhạt.
Thời điểm Mạnh Quân cười lên thật tươi sáng, giống như ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.
"Thẩm Mạn Mạn" lộ ra chiêu bài mỉm cười đáng yêu của tiểu sư đệ: "Mạnh sư huynh, đệ tới giúp huynh."
Cuối cùng y chẳng những khiến người bệnh phải lao động, y còn chỉ có thể ở một bên sống chết mặc bay.
Nhưng y thật sự không có thiên phú bắt cá, khi nãy đứng ở trên tảng đá đã dẫm một chân vào khoảng không, suýt chút nữa rơi vào hồ nước.
Cũng may Mạnh Quân tay mắt lanh lẹ, lập tức kéo y tới: "Vẫn nên để ta làm đi."
Vì thế y mặt đầy ủy khuất đứng ở một bên, làm cho chính mình chú trừ thủy cùng với chú tránh thủy, thật cẩn thận hỏi: "Mạnh sư huynh, đệ giúp huynh...xử lý cá?"
Mạnh Quân gật gật đầu.
Hai người xử lý kĩ bụng cá vẩy cá, cùng nhau dựng lên một cái giá nướng đơn giản.
Mầm lửa trên củi gỗ cháy lên, phát ra tiếng tắc tắc.
Mạnh Quân cầm cá để trên giá nướng, đưa con cá nướng chín đầu tiên cho y.
Y mắt sáng lấp lánh mà duỗi tay tiếp nhận, cắn một ngụm.
Nên nói không hổ là nam chính sao! Đúng như mong đợi với một người có thiên phú nấu dược, cá nướng cũng ăn ngon như vậy, nói không chừng trình độ nấu canh cá còn cao hơn......
Thôi, y vẫn nên nhanh chóng làm nhiệm vụ đi.
Chỉ cần cốt truyện Bạch Lộ thành chưa đi xong, trên đầu y vĩnh viễn treo bốn chữ to đùng "Cảnh cáo canh cá", y mãi mãi sẽ không dám nếm thử canh cá nam chính nấu!
Thẩm Tu Viễn cầm cá nướng nhìn quanh bốn phía, nghiêm túc nhớ lại địa điểm tàn hồn Thanh Long được phát hiện trong nguyên tác.
Nhưng vùng đất xung quanh bằng phẳng, nơi ánh mắt quét qua chỉ toàn vách đá bóng loáng, không có bất kì dấu vết đào bới nào.
"Sơn động" nguyên tác đề cập tới rốt cuộc ở nơi nào?
Y nhíu mày cố gắng nhớ lại, sắc mặt có vài phần khó hiểu.
Mạnh Quân có chút tò mò, nhìn theo tầm mắt y, mới đầu vẫn chưa phát hiện cái gì dị thường, nhưng cẩn thận quan sát qua, thần sắc hắn nghiêm nghị hơn, nói với Thẩm Tu Viễn: " Trên vách đá có dấu chân."
Không cần nhiều lời, chỉ mấy chữ này, Thẩm Tu Viễn ngay lập tức sáng tỏ.
Y ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ cao ước chừng ba bốn tầng lầu, có một vết dấu chân nhạt khắc ở trên vách đá.
Nếu không phải trước đó y có tâm muốn tìm kiếm, lại quan sát cẩn thận, chắc chắn sẽ không phát hiện được.
Mà ở sau dấu chân, có một khe đá hẹp hẹp, chỉ đủ rộng cho một người trưởng thành ra vào.
Chỗ hở của khe đá thật xảo diệu, giống như cùng vách núi hòa hợp thành một thể, chỉ có người đứng ở phía dưới một góc đặc thù nào đó mới có thể nhìn đến dấu vết khe đá.
Sau khi biết có dấu chân tồn tại, nhìn xuống chút nữa là có thể phát hiện ở mấy khối nham thạch, hơi hơi nhô lên ước chừng có thể leo lên.
Y cùng Mạnh Quân không tiếng động liếc nhau, trong lòng biết đối phương đều đã nhận ra dị thường.
Mạnh Quân nói: "Ta đi lên nhìn xem."
Thẩm Tu Viễn gật gật đầu: "Mạnh sư huynh, cẩn thận một chút!"
Nhìn xem, đây là cơ duyên của nam chính! Không chỉ mỗi nam chính phát hiện mà còn chỉ có thể cho một người tiến vào, y sẽ không quấy rầy quá trình nam chính đạt được tàn hồn Thanh Long!
Mạnh Quân dọc theo dấu vết người đi trước lưu lại bước lên vách đá, đi vào chỗ khe đá.
Khe đá rất hẹp, bên trong cũng không nhìn thấy bóng dáng người nào.
Lại đi vào sâu bên trong, hắn kinh ngạc phát hiện, nham thạch thế mà lại bị một người cố chấp đào thành một cái cầu thang hướng về phía trước.
Vận mệnh chú định, phảng phất có một cổ năng lượng thần bí hấp dẫn hắn dọc theo cầu thang đi về phía trước.
Cầu thang rất dài, Mạnh Quân bước lên bậc thang.
Đường xá lởm chởm đá, giới hạn trong độ cứng của nham thạch, nơi này lại vừa thấp vừa hẹp, khom lưng mới có thể chui qua, càng đến phía sau, cầu thang càng được làm qua loa, nói vậy thể lực đào cầu thang đã hao tổn hết, không có tinh lực để tiếp tục.
Hắn đi thật lâu, mới tới được cuối cầu thang.
Nơi này đã cách rất gần đỉnh núi, trên vách đá đầy rẫy vết cào móng hỗn loạn.
Xem ra người nọ đào đến nơi đây, cuối cùng kiệt sức, không thể thoát khỏi.
Trăm năm qua đi, dù xác chỉ còn là xương đều sẽ bị phong hoá, không có lưu lại bất luận tung tích gì.
Nhưng mà......
Cổ năng lực hấp dẫn hắn còn ở nơi này, hơn nữa càng thêm cấp bách với nôn nóng, giống như tiếng kêu gọi từ sâu trong huyết mạch.
Mạnh Quân cẩn thận tìm tòi, cuối cùng ánh mắt ngưng lại, khom lưng nhặt lên một thứ từ thềm đá.
Kẽ hở có một mảnh vảy rồng.
Là vảy màu trắng duy nhất trên người tộc Thanh Long, vảy ngược của rồng.
Đối với Thanh Long nhất tộc, vảy ngược là thứ trân quý nhất, cũng như lông đuôi Cổ Điêu, giáp bối Huyền Vũ, không dễ dàng bị bóc ra.
Khi Thanh Long nhất tộc hóa thành hình người, vảy ngược liền biến thành một nốt ruồi nhợt nhạt dưới cổ.
Ở ngưỡng cửa tử, có một vài tộc nhân sẽ dùng vảy ngược lưu lại tin tức.
Gần như trong khoảnh khắc, hồi ức như thủy triều dũng mãnh chảy vào trong đầu hắn.
Vảy ngược của Thanh Long bị người có huyết mạch tương đồng đụng vào, đánh thức tàn hồn Thanh Long ngủ say bên trong.
"Ta lấy tu vi Kim Đan kỳ tham dự cuộc chiến tranh giành người thủ hộ thiên địa, Thiên Linh Sơn là chiến trường cuối cùng." Một cái thanh âm già nua vang lên, "Ta từ chiến trương rơi xuống vách núi, tuy rằng không chết trong nạn lớn, nhưng hết cách quay về chủ phong."
Lúc ấy không có hậu nhân từ bên ngoài đào hướng dưới vực sâu để khai thông đường nhỏ đi hái thuốc.
Vị Kim Đan tu sĩ này muốn đào vách tường trong núi, xây dựng một cái cầu thang để trở về chủ phong, nhưng chung quy lại thất bại trong gang tấc.
"Rất lâu rồi không có tộc nhân Thanh Long tới xem ta.
Trận chiến ấy, có phải chúng ta đã thua?"
Mạnh Quân chần chờ một chút, nhưng cũng không muốn lừa dối đối phương: "Đúng vậy."
"Ha ha ha, ta biết ngay! Nếu là chúng ta thắng, trăm năm sau làm sao không có một tộc nhân Thanh Long nào tìm được ta!" Thanh âm của lão giả trở nên chua xót, "Dù tu vi của ngươi được như này, ở đại chiến năm đó cũng coi như vô dụng.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính, truyện Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính , đọc truyện Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính full , Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính full , Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính chương mới