Trước lúc con trai thành chủ đột nhiên gây khó dễ, Thẩm Tu Viễn cũng đã mặc niệm khẩu quyết mở ra thủy phủ.
Xét theo hiểu biết của y về nam chính, y đặt lối vào ở cách hai bước về phía trước đối phương.
Nếu không phải hệ thống nhắc nhở rằng không thể đặt ngay chỗ Mạnh Quân đứng, y còn muốn đặt lối vào ngay trực tiếp dưới chân đối phương.
Trong âm thanh ngọn lửa thiêu đốt bập bùng lẫn với tiếng kêu la của con trai thành chủ đang tức muốn hộc máu, lối vào thủy phủ lặng yên mở ra.
Nhiệt độ trong Tàng Đan Các dần dần tăng lên, phảng phất có một tia mát lạnh dũng mãnh bay vào, Thẩm Tu Viễn đã thấy sóng nước nhộn nhạo bên trong.
Nhưng mà lối vào này, Mạnh Quân không nhìn thấy.
Mạnh Quân cầm thanh kiếm dính máu, mũi kiếm hơi hơi nâng lên.
Hắn nhìn Thẩm Tu Viễn chăm chú, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng, tràn đầy sự hoài nghi.
Thẩm Tu Viễn biết chính mình vẫn có điểm đáng ngờ, vào thời khắc sống còn này, Mạnh Quân khó mà tin hắn.
Y cắn cắn môi dưới, dịu giọng nói: "Ngươi bước phía trước một bước."
Mạnh Quân nhìn phía dưới, lại không có động đậy, phảng phất là muốn xác nhận lời y nói: "Hửm? Đây là biện pháp của ngươi?"
Hoài nghi đột nhiên sinh ra.
Kêu hắn bước một bước về phía trước, đến tột cùng là sắp đặt bẫy rập gì, hay là có huyền cơ nào khác?
Dưới lầu, tấm ván gỗ bị thiêu nứt vang lên tiếng đùng, ngọn lửa thuận thế dần dần lan tràn về phía trước.
Như vậy thì không lâu sau, gỗ còn trong trụ cột sẽ bị thiêu sụp.
Bọn họ hoặc là táng thân trong biển lửa, hoặc là rơi xuống dưới, bị vây kín tứ phía.
Thẩm Tu Viễn vội la lên: "Đúng vậy, đây là biện pháp của ta.
Mạnh Quân, ngươi tin ta."
Y giật mạnh tay áo Mạnh Quân, kéo lên trước một bước.
Mạnh Quân không nghĩ tới chuyện y sẽ đột nhiên gây khó dễ, linh kiếm nâng lên phía trước, nhưng đã bị Thẩm Tu Viễn túm khỏi vị trí ban đầu.
Dưới chân hắn đột nhiên trống không, giống như dẫm vào trong nước, sau đó nhanh chóng rơi xuống.
Sóng nước thanh triệt nhẹ nhành, lạnh lẽo bao bọc người hắn, có người đè lại kiếm của hắn, mang theo hắn cùng rơi xuống.
Rơi vào trong nước, Mạnh Quân hết sức thanh tỉnh nghĩ ngợi rằng, người kia hẳn là không có ý định khiến hắn chết đuối
Vô luận là huyết mạch Thanh Long thật của hắn, hay là lớp huyết mạch Ba Xà nguỵ trang, trời sinh đã không sợ nước
Vì vậy, Thẩm Tu Viễn đúng thật muốn giúp hắn.
Hắn quay đầu nhìn phía trước, chỉ thấy hồ nước sâu vô tận, hoàn toàn ngăn cách bọn họ với Tàng Đan Các đen đặc, chỉ có ánh nến nhàn nhạt.
Ở bên cạnh hắn, đuôi cá màu lam bạc có thể xem là hoa lệ tách ra hồ nước lặng yên thăm thẳm, tựa như ngân hà xán lạn được vẽ lên trời đêm, thật cao quý và lãnh diễm.
Mà thanh âm của người kia, lại có một chút dịu dàng ngoài ý muốn.
Thẩm Tu Viễn nắm tay hắn, nhẹ nói: "Không sao cả, tới cùng ta."
Đối mặt với cảnh tượng này, kết quả này, Mạnh Quân bất ngờ, trong lòng tựa như bị một cái búa nhỏ đánh trúng, lại giống như bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua.
Cổ họng hắn lăn lộn một chút, nhàn nhạt nói: "Ừm."
【Giá trị hảo cảm của nam chính +10, giá trị hảo cảm hiện tại: 25.
】
Mạnh Quân đi theo Thẩm Tu Viễn không ngừng lặn xuống trong dòng nước mát lạnh, tâm trí vốn dĩ đề phòng mọi thứ cũng dần dần thả lỏng.
Xa xa, hắn trông thấy ở đáy hồ, có một đại điện quạnh quẽ xây từ bạch thạch, như là một nơi đã từng có người sinh sống.
"Sư huynh, đây là nơi nào?"
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tu Viễn vang lên bên tai hắn: "Thủy phủ.
Nơi này đã từng là nơi cư trú của tộc Giao Nhân, việc ta có thể tùy ý cho ngươi ra vào nơi này, có thể lý giải do đặc thù của huyết mạch Giao Nhân."
Tại thời điểm dò hỏi hệ thống có thể dẫn người vào thủy phủ không, y đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác.
Mạnh Quân gật gật đầu, tiếp nhận cách nói này.
Tựa như huyết mạch Thận Thú có thể thi triển ảo ảnh Thận Thú, rất nhiều huyết mạch đều có điểm đặc thù.
Nhưng tộc nhân Giao Nhân thưa thớt, từ trước đến nay là huyết mạch chỉ có trong truyền thuyết, rất khó bắt gặp.
Về điểm đặc thù của Giao Nhân, điển tích tộc Thanh Long cũng không có ghi lại mấy.
Trong sách chỉ nhắc tới, lúc trước có vài người phát rồ suy đoán rằng người huyết mạch Giao Nhân khả năng cao có giao châu, liền bắt vô số tu sĩ huyết mạch Giao Nhân về tiến hành nghiên cứu.
Nhưng rồi những người này thất vọng phát hiện rằng nước mắt bọn họ rơi xuống đều chỉ là nước mắt bình thường.
Cho nên rất nhiều người đều nói truyền thuyết không chuẩn xác, Giao Nhân đúng là có điểm đặc thù, nhưng không ai biết cái đó đến tột cùng là gì.
Còn có người suy đoán, nước mắt Giao Nhân không thể khóc ra không thể biến thành ngọc bởi vì hiện tại huyết mạch Giao Nhân cũng giống như những huyết mạch khác, không có kế thừa hoàn toàn thiên phú của thần thú cổ xưa.
Mạnh Quân dần dần đến gần đáy hồ.
Đuôi cá màu lam bạc kia nhẹ nhàng đong đưa, gợi lên sóng nước nhỏ bên cạnh hắn, rồi sau đó biến thành đôi chân thon dài, dược che giấu dưới trường bào.
Thẩm Tu Viễn nhanh chạm đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Ở trong thủy phủ, y có thể lựa chọn việc biến trở về nguyên hình Giao Nhân hay không.
Mới vừa rồi khi dẫn theo Mạnh Quân, y lựa chọn nguyên hình Giao Nhân bởi vì đuôi cá sẽ càng tiện bơi lội ở trong nước.
Mà khi tới đất bằng dưới đáy hồ, y lập tức biến trở về hai chân.
Lúc này mái tóc dài của y buông xuống đến vòng eo, ngồi ở bên bàn bạch thạch, ngoắc ngoắc ngón tay với Mạnh Quân: "Lại đây ngồi."
Nếu như đang ở trên mặt đất thì sẽ có thể thấy mặt Mạnh Quân lại nổi lên màu đỏ có thể nói là ngây thơ.
Nhưng đây là ở trong nước, độ ấm dâng lên sẽ nhanh chóng bị hồ nước mát lạnh mang đi.
Vì thế mặt hắn không đổi sắc nghe theo lời ngồi xuống, ánh mắt xẹt qua một cánh cửa nhỏ phía sau Thẩm Tu Viễn, giọng điệu mang ý tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Chỗ đó là gì?"
Cáanh cửa nhỏ này được tạc từ một khối bạch thạch tự nhiên rất lớn, thành một khối trọn vẹn với vách tường bên cạnh.
Do được tạc thành từ đá tự nhiên nên cũng không có bất cứ chỗ khóa dư thưa nào.
Điều kỳ quái hơn chính là trong toàn bộ đại điện cũng chỉ có duy nhất một cánh cửa nhỏ như vậy.
Là gian trữ vật trong thủy phủ.
Tâm tình của Thẩm Tu Viễn vừa mới thả lỏng chút lại bỗng nhiên bị nhấc lên.
Y quay đầu đi, tùy ý liếc mắt một cái, tỏ như không có việc gì mà nói: "Không có gì, một gian trữ vật nhỏ thôi.
Ta kêu ngươi lại đây là muốn nói......"
Y nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ một chút, nói với Mạnh Quân: "Chờ Tàng Đan Các bị thiêu hủy hoàn toàn, thành chủ tìm không thấy thi thể chúng ta, tất nhiên sẽ cảm thấy nghi ngờ, tìm kiếm bốn phía.
Đến khi bọn họ tìm đủ rồi, thả lỏng cảnh giác, cho rằng chúng ta đã chết ở đám cháy, hoặc sẽ không quay lại, chúng ta lại đi ra ngoài từ thủy phủ."
Mạnh Quân tựa hồ cũng không để ý nhạc đệm nhỏ vừa rồi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, rất nghiêm túc đàm luận chính sự hiện tại: "Đúng là một biện pháp tốt.
Nhưng bản thân chúng ta ở dưới nước, cũng không biết lúc nào bọn họ sẽ truy tìm xong."
Thẩm Tu Viễn cũng nghĩ đến trường hợp này, y bổ sung: "Ta có thể đặt một lối ra thủy phủ ở phủ thành chủ, duy trì trạng thái mở lâu dài, tiện lợi cho việc quan sát tình huống bất cứ lúc nào."
Nói như vậy, sau khi lối ra vào thủy phủ mở ra sẽ nhanh chóng tự động khép lại.
Nhưng y đã hỏi qua hệ thống, chỉ cần dùng linh lực duy trì, lối ra vào cũng có thể giữ ở trạng thái mở ra một thời gian dài.
Mạnh Quân khẽ gật đầu.
Linh lực của Thẩm Tu Viễn lan ra trong thủy phủ, dưới một bụi hoa ẩn nấp trong phủ thành chủ, lặng yên nổi lên ba tia sáng, lại nháy mắt biến mất không thấy.
Mà trong đại điện thủy phủ, một cái cửa động màu lam bạc vô thanh vô tức hiện ra.
Mạnh Quân tuy rằng cảm nhận được linh lực dao động, lại không thấy được lối ra.
Hắn nhăn mày, nói với Thẩm Tu Viễn: "Sư huynh, nói vị trí lối ra cho ta.
Nếu chỉ có một mình ngươi quan sát tình huống sẽ không tránh khỏi quá mệt mỏi."
Thẩm Tu Viễn chần chờ nói: "Nhưng trên người của ngươi còn có phấn Tung Tích......"
Mạnh Quân không thể thấy lối ra, cũng không có cách nào thông qua nó nhìn ra bên ngoài.
Nếu trong tình huống yêu cầu tra xét, phải đi ra ngoài từ lối ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính, truyện Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính , đọc truyện Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính full , Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính full , Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính chương mới