(***Diễn tinh theo mình tra là những người thích diễn ngoài đời thực í, mà theo nghĩa tích cực) - ------------------- Dư Hoàn không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, chỉ khẽ cười một tiếng, hỏi lại: "Có phải anh cảm thấy tôi giống với Giang Vũ Nghênh, cũng quan tâm đến cổ phần của anh?" Sắc mặt Diêu Hi hơi đổi, anh vội vàng đưa tay mò mẫm nắm lấy tay Dư Hoàn, sau khi bắt được mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mặc dù hai mắt trống rỗng nhưng giọng điệu của anh rất khẩn trương: "Bà xã, anh không phải có ý đó, anh chỉ lo lắng, nếu một ngày anh không còn gì nữa, anh sẽ mất em sao? Rốt cuộc anh biết, trong lòng em vẫn luôn thích Khâu Diệc Phong, mặc dù em không cho anh nhắc tới.
Anh cũng biết, em không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà quên được anh ta." Dư Hoàn nhớ rõ trong sách có viết, Diêu Hi trong khoảng thời gian này, ngược lại thực sự kém chút nữa mất đi cổ phần của Hoa Trọng TV, không chỉ có thế, ngay cả một số công ty đang đầu tư cũng bị Ôn Hoa Luân hãm hại đến mức phá sản. Tuy nhiên, Diêu Hi là một người hành sự quyết đoán, sau khi mắt của anh hồi phục, anh nhanh chóng dốc sức làm lại, không những đem Ôn Hoa Luân đuổi khỏi Hoa Trọng TV, còn bức cho anh ta nợ ngập đầu dẫn đến lẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu. Cho nên cái gì mà hai bàn tay trắng, căn bản là không tồn tại. Nếu như Dư Hoàn hiện tại vẫn là cái người cũ kia, có lẽ không biết chính xác Diêu Hi có bao nhiêu tài sản.
Ngay cả Khâu Diệc Phong và Giang Vũ Nghênh cũng biết rất ít về tình hình tài chính thực sự của Diêu Hi. Nhưng bây giờ Dư Hoàn có thể hiểu được đại khái lực lượng hùng hậu của vai ác, trong sách viết qua, thời điểm sau này vai ác bùng nổ, mọi người mới biết Hoa Trọng TV chẳng qua chỉ là một trong nhiều gia tài của Diêu Hi. Huống chi, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Mất đi chút đồ vật này, trong mắt anh chả tính là cái gì! Dư Hoàn hít sâu một hơi, tựa hồ không thèm để ý, ấm áp nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, anh sẽ không không có thứ gì đâu.
Hơn nữa tôi và Khâu Diệc Phong là không có khả năng.
Mặc kệ anh tin hay không, bây giờ tôi đối với anh ta một chút cảm giác đều không có." Dư Hoàn đang nói sự thật, về việc tin hay không, cô cảm thấy vẫn nên để Diêu Hi tự quyết định. Tâm tư Diêu Hi quá sâu, nếu cô ngày nào cũng nghiền ngẫm tâm tư của anh, còn không phải mệt chết. Việc duy nhất Dư Hoàn có thể làm hiện giờ, chính là cảm hóa anh, ít nhất, cô không thể trở thành kẻ thù của vai ác. Dư Hoàn muốn rút tay mình từ trong tay Diêu Hi ra, cô cảm thấy rõ ràng từ khi Diêu Hi nằm viện, tần suất anh nắm tay cô tăng lên đáng kể. Không biết có phải sau khi không nhìn thấy nên không có cảm giác an toàn hay không, lúc yên lặng anh phải nắm, trước khi ngủ phải nắm, lúc cùng cô nói chuyện cũng phải nắm. Mới đầu, Dư Hoàn còn không xem trọng chuyện này, dần dần, liền cảm thấy hai bên nhập diễn quá sâu.
Diễn đến tận cùng, đại khái đều đem lẫn nhau hòa vào trong vở kịch. Đặc biệt là cô, vào lúc kích động, cũng sẽ thật lòng bất bình cho Diêu Hi. Nhưng một khắc vừa rồi Na Tân đi ra, Dư Hoàn cuối cùng mới hiểu rõ, giữa cô và Diêu Hi, cách nhau cả một dải ngân hà. Lòng dạ của anh quá sâu, anh có quá nhiều bí mật mà Dư Hoàn không thể chạm đến. Tất nhiên, Dư Hoàn cũng hoàn toàn không muốn chạm đến quá nhiều, đôi bên phải có chút khoảng cách thì quan hệ mới có thể bền chặt. Diêu Hi có lẽ cũng cảm nhận được ý đồ muốn thoát khỏi của Dư Hoàn, anh không để cô thực hiện được mà ngược lại siết tay cô càng chặt: "Bà xã, em vẫn chưa trả lời rõ ràng câu hỏi của anh, nếu anh thật sự hai bàn tay trắng, lưu lạc đầu đường, em có vứt bỏ anh không? Anh thực sự rất lo lắng, mắt anh hiện tại nhìn không thấy, việc ở công ty chỉ có thể để Na Tân ngày ngày báo cáo.
Nghe nói, Ôn Hoa Luân đã từ từ xuống tay rửa sạch người của anh rồi." Diêu Hi nói nói, đôi mắt đỏ lên.
Đôi mắt của anh vốn tương đối trống rỗng, giờ phút này thoạt nhìn càng thêm đáng thương vô tội. Đối với loại công lực này của anh Dư Hoàn chỉ than thở không thôi, thật đúng là một cái diễn tinh. Dư Hoàn không biết tại sao lại muốn cười, cô nhớ lại ngày mình và Diêu Hi kết hôn, cũng là giả vờ tình chàng ý thiếp, nhìn không ra chút sơ hở. Là một diễn viên phái thực lực, loại thời điểm này, cô càng không thể luống cuống. Cho nên Dư Hoàn dứt khoát cầm ngược lại tay anh, ngữ khí ôn nhu lại trịnh trọng: "Anh đừng nghĩ nhiều quá, hiện tại dưỡng bệnh quan trọng nhất.
Dưỡng tốt thân thể, so với bất cứ thứ gì quan trọng hơn.
Tính là có tới bước đường cùng kia, anh còn có em nha, cùng lắm thì em nuôi anh." Đối với đáp án này của Dư Hoàn, Diêu Hi có thể nói là vô cùng vừa lòng, anh dựa đầu vào trong vòng tay của cô, một hồi sau mới lẩm bẩm: "Bà xã, có em thật tốt." Thành thật mà nói, mấy ngày này Diêu Hi hôn mê bất tỉnh, Dư Hoàn ở bên cạnh chiếu cố cũng coi như tận tâm tận lực. Nhưng cứ việc như thế, cô cũng chưa cảm thấy mệt. Ngược lại là lúc này nói tới nói lui mấy câu với Diêu Hi, cô cảm thấy mệt mỏi xưa nay chưa từng có. Loại chuyện phí não phí tâm tư này quả nhiên không thích hợp với cô, cô càng thích bản thân có thể sống đơn giản chút.
Nhưng mà hiện thực không cho phép! Diêu Hi nghỉ ngơi trên giường bệnh, cô cũng nhân cơ hội tựa vào mép giường nghỉ ngơi trong chốc lát. Chờ đến buổi tối Tống Như đem cơm của hai người lại đây, Diêu Hi mới một bên được Dư Hoàn đút cơm, một bên thương lượng: "Bà xã, anh không thích mùi nước sát trùng của bệnh viện, anh muốn về nhà tĩnh dưỡng. Dư Hoàn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không được! Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này anh còn cần quan sát thêm, tạm thời không được rời khỏi bệnh viện."
Diêu Hi trầm mặc một lúc, sau đó có chút buồn bã nói: "Có lẽ anh chưa nói cho em biết, anh còn có một đứa em gái." Tay đút cơm của Dư Hoàn đột nhiên ngừng lại. Nhắc đến em gái, giọng nói của Diêu Hi ngược lại có chút yếu ớt: "Năm đó, lúc đưa tiễn em ấy, toàn bộ khoang mũi đều tràn ngập loại mùi này.
Thỉnh thoảng tới một lần còn tạm được, loại mùi vị này ngửi nhiều dễ khiến anh nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy bộ dáng lúc mất đi của em gái..." Diêu Hi nói nói, vậy mà thực sự bật khóc. Dư Hoàn nhìn không nổi anh như thế này, đành phải đầu hàng: "Vậy đợi chút, tôi đi thương lượng với bác sĩ." Diêu Hi gật đầu, giọng vẫn còn hơi khàn: "Em có thể gọi điện thoại cho Na Tân nhờ cậu ấy gọi bác sĩ riêng của anh tới, để bọn họ sống tại nhà cách vách, như vậy có thể chăm sóc anh bất cứ lúc nào." Dư Hoàn nhíu mày, kinh ngạc nói: "Nhà hàng xóm của chúng ta, anh cho người đi thuê?" Diêu Hi hơi hơi mỉm cười: "Không, tầng đó đều là của anh, năm đó miếng đất kia vừa được khai phá, anh thương lượng với ông chủ của bọn họ để cho anh một khu vực tốt, cả tầng đó anh đều muốn." Dư Hoàn: "..." Đại gia! Tài đại khí thô như thế còn có thể hai bàn tay trắng cái rắm, tên diễn tinh này! Dư Hoàn không thèm so đo với anh về vấn đề tài sản trên danh nghĩa, cũng chẳng phải của cô, ngay cả tâm tư muốn hỏi cô cũng không có. Chờ sau khi cơm nước xong, cô đến phòng trực ban để thảo luận về việc xuất viện của Diêu Hi với bác sĩ.
Bác sĩ dặn dò rất nhiều những việc cần chú ý, còn nói với Dư Hoàn yêu cầu Diêu Hi mỗi một khoảng thời gian phải đến bệnh viện tái khám. Dư Hoàn lấy điện thoại di động ra ghi lại lời dặn của bác sĩ.
Sáng hôm sau làm xong thủ tục xuất viện liền trở về ngôi nhà lâu ngày không ở của bọn họ. Vào ngày xuất viện, người đến ngược lại không ít, ngoại trừ Bặc Mạn Tống Như và Na Tân ra, còn có một hộ lý và hai bác sĩ tư nhân, đều được sắp xếp ở tại nhà cách vách. Sau khi Bặc Mạn đưa bọn họ trở về, còn cố ý nhìn băng gạc trên đầu Diêu Hi, sau đó hướng về phía Dư Hoàn nhỏ giọng nói: "Em nghĩ vết thương trên đầu anh Diêu nhà chị phải một thời gian nữa mới lành, còn phải thay thuốc hằng ngày, nếu chị chịu không nổi nữa thì thuê nhiều thêm mấy người hộ lý, đừng chuyện gì cũng ôm vào người, chị nhìn xem chị mấy ngày này, đều gầy đi một vòng lớn." Dư Hoàn đột nhiên cười: "Gầy còn không tốt sao, bộ phim tiếp theo vừa vặn là cổ trang, gầy rồi càng lên hình càng đẹp." Dư Hoàn vốn dĩ có một dáng người tiêu chuẩn, nhờ vào sự giám sát của Bặc Mạn, cân nặng của cô luôn được duy trì ở mức 49kg. Đã thế, nữ minh tinh còn béo hơn trước ống kính, một số bộ lễ phục sáng màu khiến bọn họ trông hơi sồ sề.
Mỗi lần tham dự sự kiện, nữ minh tinh nào chỉ cần mập chút chút, cư dân mạng khẳng định sẽ soi đến nỗi như muốn lột luôn một tầng da của họ. Nhưng Dư Hoàn lại cao, cơ xương nhỏ, bắp chân vốn dĩ vô cùng tinh tế, mấy ngày nay lăn lộn như vậy, Bặc Mạn thấy cô giống như sắp bị gió thổi đi mất. "Biết được là tốt, nhưng cũng phải chú ý thân thể, sau khi chị tiến tổ, trạng thái cũng rất quan trọng.
Thân thể khỏe mạnh chị mới phát huy tốt được." Dư Hoàn mỉm cười nắm lấy cánh tay của Bặc Mạn, gật đầu nói: "Em yên tâm, chị sẽ không ngu ngốc tới mức để bản thân mệt chết." Bặc Mạn và Dư Hoàn nói chuyện bên ngoài cũng không kiêng dè ai, chờ sau khi Na Tân đỡ Diêu Hi tới trên giường, mới bước ra ngoài hướng về phía Dư Hoàn khom người mở miệng: "Mấy ngày nay phu nhân đích xác vất vả, tôi sẽ tận lực phái thêm mấy người hộ lý lại đây, một ngày ba bữa, tôi đã sắp xếp người rồi, đến giờ sẽ có người tự động đưa qua tới." Dư Hoàn hít sâu một hơi, lắc đầu cười: "Không vất vả, đây đều là việc tôi nên làm.
Ngược lại là anh, cũng không cần ngày ngày chạy qua đây, công ty có lẽ còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý, anh mấy ngày này thoạt nhìn tiều tụy cũng không ít." Na Tân thẹn thùng cười: "Cảm ơn phu nhân quan tâm, tôi không mệt." Buổi trưa sau khi Diêu Hi ăn cơm xong bác sĩ lại tới khám, khám xong anh liền nằm trên giường nặng nề ngủ mất. Dư Hoàn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại mà quen thuộc kia, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Chợp mắt chưa được bao lâu thì điện thoại di động của Dư Hoàn đổ chuông. Cô còn có chút mơ hồ, không đợi xem tên người gọi đến, liền mơ mơ màng màng tiếp điện thoại, giọng điệu vô cùng buồn ngủ: "Alo, ai vậy?" "Là tôi" Một giọng nam trầm ấm mang lên từ phía đối diện. "Anh là ai? Tôi không có khả năng nghe giọng nhận người!" Dư Hoàn có lẽ là mệt mỏi, giọng điệu của cô không còn mềm mại như trước. "Ôi chao, mới một năm không gặp, ngay cả số điện thoại của tôi cô cũng xóa? Tôi là Diệp Nhất Luân!" Dư Hoàn hơi chút thanh tỉnh, suy nghĩ một hồi lên hỏi ngược lại: "Diệp Nhất Luân? Ai vậy?" Phía đối diện bị cô nghẹn một hồi lâu không ra tiếng, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi đừng diễn nữa, tôi không tin cô đã quên người tình cũ." Lúc đó Diêu Hi cũng bị tiếng chuông điện thoại của Dư Hoàn đánh thức, anh đang ngủ ở bên cạnh Dư Hoàn, lúc này điện thoại của Dư Hoàn truyền đến âm thanh tuy rằng anh không hoàn toàn nghe rõ, nhưng cũng nghe được ba chữ "người tình cũ"!.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!