Trong thời gian mấy tháng tiếp theo, Phạm Gia Huân ăn xong không có gì làm thì tu luyện, không tu luyện thì ngâm hồ linh tuyền, không ngâm hồ linh tuyền thì nhận lời xin chỉ giáo của Túy Lưu Tinh.
Hệ thống trong thời gian này cũng không nhàn rỗi, phát hiện được hai cái hệ thống độc lập liền lén lút đánh úp lấy hết năng lượng của đối phương.
Kết quả phải nhanh chóng thăng cấp.
Trước khi tắt máy offline, nó chỉ kịp để vào trong nhẫn không gian của Phạm Gia Huân vài thứ cần thiết và nó nghĩ sẽ cần thiết rồi hô biến, offline rồi.
Bình thường nó sẽ để lại một trong hai kho hàng cho Phạm Gia Huân để hắn chủ động về nhu yếu phẩm và vật tư, nhưng thế giới tu tiên thì đành nhét vào nhẫn không gian của hắn thôi.
Mà Phạm Gia Huân nhìn đủ thứ bát nháo trong nhẫn không gian, không khỏi có phần câm lặng.
Hệ thống, mày đi thăng cấp cũng thật quyết đoán, nói đi là đi luôn!
Sau khi hành Túy Lưu Tinh một trận ở sân đối luyện, Phạm Gia Huân trở về tiểu viện của mình.
Nơi này vẫn trống huơ trống hoác như cái ngày hắn trở về sau kho bế quan vậy, có chăng, để phục vụ cuộc sống hằng ngày thì đã trang bị thêm một cái giường cùng một chiếc bàn, mấy cái ghế và một bộ ấm trà, hết.
Đúng, thật sự là hết rồi.
Thân thể là tu giả kim đan tầng bảy nên chăn đệm gì đó là không cần thiết, ăn uống thì đã có ích cốc đan lo, đồ đạc thì đã có nhẫn không gian,… nói chung vật dụng ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lại nói, thi thoảng có thèm thức ăn thì sao? Trong kho hàng của hệ thống có đủ thứ từ nguyên liệu nấu ăn đến các món đã qua chế biến từ bình dân đến sang trọng, đồ ăn vặt có thể chất thành một kho.
Thật sự, Phạm Gia Huân rất muốn đánh năm sao cho hệ thống thiện lành!
Hiện tại, Phạm Gia Huân đang xé một túi bò khô trong số chỗ đồ ăn vặt mà hệ thống để lại vào nhẫn không gian.
Vừa ăn vừa nhớ đến những ngày trước khi đi làm nhiệm vụ.
Công việc thường kết thúc vào hai mươi hai giờ, hắn sẽ đạp xe về phòng trọ, rẽ qua chợ đêm mua chút thực phẩm, nếu có gặp hàng rong bán đồ ăn đêm thì sẽ mua một chút.
Đồ ăn vặt đối với Phạm Gia Huân mà nói thì có một vị trí quan trọng, lúc ấy hắn chỉ có thể thông qua đồ ăn khuya tìm niềm vui và tự cổ vũ chính mình phải tiếp tục làm việc.
Đang nhìn qua mấy ngọn cỏ bên sân tiểu viện, Phạm Gia Huân thấy một cái bóng trắng nho nhỏ lấp ló, không biết là thú cưng của ai chạy loạn vào nữa.
Ban đầu hắn cũng không quan tâm, cho đến khi bóng trắng ấy toàn diện lộ ra.
Là một con mèo thuần trắng, mắt xanh lam.
Nhân sĩ nghiện mèo rục rịch đứng dậy, cầm theo miếng bò khô lại dụ mèo.
Vậy mà thành công rồi! Kiểm tra một chút, không có khế ước, vậy là nó vô chủ! Phạm Gia Huân hạnh phúc mỹ mãn ôm ôm mèo trắng vào bên trong, tiếp tục cho mèo ăn.
Thấy trên người nó có vết thương khá sâu, Phạm Gia Huân lấy ra một lọ nhỏ nước linh tuyền trong nhẫn không gian ra an ủi mèo con một chút rồi giữ chặt thân mình nó, đổ lên, dù sao cũng không phải con mèo nào cũng thích tắm và bị ướt người.
Phạm Gia Huân không có thuốc gì để chữa thương cho động vật mà nước linh tuyền cũng là thứ tốt, có tác dụng với cả nhân, yêu, thú.
Trong nguyên tác đã là như vậy thì tuyệt đối không thể sai.
Nhìn xem, chẳng phải đã có tác dụng rồi sao, vết thương sâu tận xương không những khép lại mà phần lông bị đốt trụi xung quanh còn mọc lại óng mượt luôn kìa.
Chỉ là nhìn con mèo trắng này giống như vẫn còn thiếu sức sống lắm.
Phạm Gia Huân lại lấy trong nhẫn không gian ra một đĩa cá phi lê chiên đặt trước miệng mèo, lại lấy thêm một cái bát đựng hơn phân nửa nước linh tuyền bên cạnh.
Nhìn con mèo ăn hết toàn bộ cá, uống hết cạn bát nước, Phạm Gia Huân nói chuyện với nó: "Có phải khẩu phần hơi ít không nhỉ?"
Nói xong, Phạm Gia Huân tất nhiên cũng chẳng chờ mèo trắng làm ra biểu tình gì đã lấy ra tiếp một đĩa cá rán và nửa chén nước linh tuyền nữa, đặt trước mặt vật cưng.
Tây Môn Phong Vĩnh vì trốn tránh kẻ thù đuổi giết mà phải dùng bí tịch huyễn hóa cơ thể thành bộ dáng của một con mèo: "…" Đó là thứ tốt nhưng ta ăn đủ rồi!
Phạm Gia Huân nhìn mèo trắng ngồi trên bàn nhìn chằm chằm vào đĩa cá và bát nước, hắn có chút không hiểu: "Mày đói thì ăn thêm đi, tao còn nhiều lắm, ăn xong tao dẫn mày đi tắm hồ linh tuyền"
Tây Môn Phong Vĩnh có chút khiếp sợ với sự giàu có xa hoa của Huyễn Sơn Tông.
Ban đầu là một đệ tử nội môn dùng nước linh tuyền cho mèo hoang, rồi dùng nước linh tuyền cho mèo uống, bây giờ còn trực tiếp đi tắm hồ linh tuyền.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình, truyện Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình , đọc truyện Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình full , Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình full , Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình chương mới