Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Trường Tình, là em sao?” sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Trường Tình quay đầu lại, cô nhìn thấy Phó Dũ đứng dưới ánh trắng, thân hình vĩ ngạn đứng trước mặt cô như định núi áp tới làm trái tim cô đập lỡ một nhịp: “Phó… Phó tổng…” Cô bật dậy, Phó Dũ nhìn thấy cô như vậy thì bật cười: “Lại không phải ở phòng bao như lần trước, cứ gọi anh như trước kia đi.” Cấp dưới đi theo bên người anh ta thấy vậy thiếu chút nữa thì cả kinh rớt quai hàm, vị lão tổng nhà anh ta ngày thường cười thì cười nhưng luôn có cảm giác âm khí nặng nề, cười nhộn nhạo thế này đúng là lần đầu mới thấy. Trường Tình nghe vậy, trong lòng chua xót, trước kia cô luôn ngọt ngào gọi anh là anh Phó Dũ nhưng anh không bao giờ là anh Phó Dũ của cô nữa, anh ấy là bạn trai của Quản Anh. “Vị này chính là Tả Khiên sao?” Phó Dũ nhìn Tả Khiên, cười duỗi tay với anh ta: “Chào anh, tôi là Phó Dũ.”
Người bình thường sẽ không biết được tên của Phó Dũ nhưng là người trong giới nhiều năm, Tả Khiên vẫn biết được, Phó Dũ chính là tổng giám đốc mới nhậm chức không bao lâu của Thượng Vĩ, tuổi trẻ gian xảo như hồ ly, anh ta chưa thấy qua Phó Dũ nhưng nghe mấy người bạn chơi thân có nhắc tới Phó Dũ, ai cũng run như cầy sấy, nói đắc tội ai cũng đừng đắc tội Phó Dũ. “Phó tổng, xin chào, nghe danh đã lâu.” Tả Khiên lập tức đứng lên nói. “Lời này hẳn là tôi nói mới đúng.” Phó Dũ nhếch môi cười nói: “Người dẫn chương trình ưu tú nhất không phải anh thì không là ai khác, mấy năm nay ít nhiều có anh chiếu cố cho Trường Tình.” Lời này của anh ta khiến Tả Khiên ngẩn ra, Phó Dũ tiếp tục nói: “Trường Tình và tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã.” Trường Tình cúi đầu cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!