Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Thật như sét đánh giữa trời quang. Trường Tình ngây ngốc, hoa cũng mặc kệ, đi tìm Robben khắp nơi, còn nhờ ông chủ cửa hàng tìm giúp. Nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy lông chó đâu chứ đừng nói là chó. Trên trán Trường Tình đổ mồ hôi hột, sắc mặt tái mét, thật không khác gì trời sập. Trước kia cô gặp qua không ít chuyện sợ hãi, làm bài thi, không cẩn thận làm hỏng cái tẩu mười mấy vạn của ba, lái xe của Trường Tâm đâm vào tường bị hỏng…
Những họ đều là máu mủ tình thâm với cô, mắng mắng đánh đánh là thôi nhưng Tống Sở Di thì khác, là Yến gia bọn họ cần tới Tống gia, anh ta là ông xã chẳng thân thiết với cô…ở trong lòng anh ta nói không chừng cô còn chẳng bằng một sợi lông của Robben đâu. Xong rồi, xong rồi, cô chắc chắn là người đàn bà đầu tiên bị ly hôn tống ra khỏi cửa vì làm mất chó rồi. Còn có Robben đáng yêu nữa, nói không chừng sẽ bị bọn họ vô lương buôn chó nào đó bán tới cửa hàng thịt chó, hiện tại bán chó có thể kiếm tiền, ngay cả chó chết bị chôn rồi còn bị đào ra bán nữa là. “Ôi người đẹp à, đừng có khóc mà.” Ông chủ an ủi: “Cầm ảnh con chó dán đi khắp nơi xem có tìm được không.” “Ông chủ à, ông không hiểu, con chó này không phải là chó của tôi.” Trường Tình hoảng sợ nói: “Là chó của ông xã tôi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!