Trác Sở Duyệt mỉm cười, “Anh về mà sao không báo cho em biết, em còn định đi Paris tìm anh đó, nếu lỡ không gặp được anh thì em thật đáng thương.”
“Vậy sao em không đi?”
Trác Sở Duyệt buông Lương Minh Hiên ra, “Nhắc đến chuyện này… cũng rất phức tạp, anh thấy bức tranh này đẹp không?”
Đó là bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng, trong tranh là cảnh một người che ô đi xuyên qua màn mưa dưới bầu trời đêm đầy màu sắc. Lương Minh Hiên hỏi, “Không biết em muốn treo ở đâu?”
“Em chọn để trang trí trong nhà của khách hàng.”
“À, vậy tốt nhất em nên quyết định theo quan điểm của mình.”
“Quan điểm của em không có nghĩa là thẩm mỹ của bọn họ, em phân biệt được giữa công việc và nghệ thuật.”
Lương Minh Hiên chợt nhớ ra, “Có phải cặp vợ chồng kiếm cớ đòi đổi em, bây giờ lại muốn em quay lại không?”
“Không phải, bọn họ giải thích là vì lúc trước em quá bận rộn nên mới đề nghị đổi người thiết kế.” Trác Sở Duyệt cảm thấy buồn cười, “Em nhận được kịch bản như thế lúc nào nhỉ, sao em không nhớ?”
“Em đừng ngại suy nghĩ về chuyện thay đổi công việc.” Anh nói.
“Biết đâu tình hình càng tệ hơn ạ? Ít nhất bây giờ em có một người sếp đối xử với em như bạn bè.”
Lúc Cao Hải Khoát mắng cô đều không kiêng dè gì, nhưng anh ta luôn giành nhiều lợi ích và cơ hội cho cô.
Trác Sở Duyệt xoay người lại rồi giơ tay ra hiệu với nhân viên cửa hàng, “Xin chào, tôi muốn hỏi bức tranh này có giá bao nhiêu?”
Nhân viên bước tới là một cô gái trẻ, cô ấy không kìm lòng được mà liếc mắt nhìn Lương Minh Hiên, sau đó mới trả lời, “Nếu đóng khung bức tranh luôn là một ngàn tám ạ.”
“Cô có thể bớt còn một ngàn sáu không? Một ngàn tám vượt quá kinh phí của tôi rồi.”
Nhân viên không có kinh nghiệm trong chuyện mặc cả, thấy người mặc cả chân thành như vậy nên tạm thời không biết trả lời thế nào, theo bản năng, cô ấy quay đầu lại, lúc này mới nhớ ra sếp mình không ở đây.
Cô nhân viên do dự một lúc, lại lén nhìn Lương Minh Hiên rồi nói: “… Được ạ.”
Trác Sở Duyệt không nhịn được chỉ vào Lương Minh Hiên rồi hỏi cô gái, “Cô biết anh ấy sao?”
Cô gái kia giật mình trả lời, “Không ạ, em không biết.”
Lương Minh Hiên cũng khá mờ mịt.
Nhận ra mình hiểu lầm, Trác Sở Duyệt mới nói, “Ngại quá.”
Cô gái đỏ mặt hỏi, “Chị… chị có muốn lấy hóa đơn không ạ?”
Trác Sở Duyệt gật đầu, nhìn cô gái nhỏ chạy về phía quầy thu ngân, cô nhanh chóng gọi cô ấy lại, “Chờ một chút!”
Cô nhân viên quay đầu lại.
“Cô viết hóa đơn là một ngàn sáu trăm bảy mươi mốt nhé.”
Cô ấy hơi ngây người, sau đó gật đầu đồng ý.
Trác Sở Duyệt vừa rời mắt đi thì thấy Lương Minh Hiên đang chờ mình giải thích, cô lập tức nói, “Hóa ra cô gái kia nhìn anh mãi là bởi vì anh đẹp trai.”
Lương Minh Hiên cười rộ lên, không thèm khiêm tốn nói, “Không thì em cho rằng…”
“Em còn tưởng anh đã mua lại cửa hàng này.”
Lương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, “Cửa hàng này có gì giá trị để đầu tư không?” Không phải anh châm biếm mà thật sự chỉ muốn hỏi rõ vấn đề.
Trác Sở Duyệt nói, “Không phải tổng giám đốc bá đạo đều làm thế này sao? Bảo bối à, chỗ này anh đã mua lại rồi, em cứ chọn thoải mái nhé.”
“Bảo bối à, tiêu tiền vì em là điều cần thiết, nhưng anh không muốn làm mấy chuyện nhàm chán, anh muốn bảo vệ em chứ không phải chỉ định tán tỉnh thôi đâu.”
Trác Sở Duyệt bật cười thành tiếng, “Em cũng chỉ nói đùa thôi.”
Rời khỏi trung tâm đồ trang trí nội thất thì trời đã tối, Lương Minh Hiên lái xe vun vút trong màn đêm.
Trác Sở Duyệt tính lại các hóa đơn, kết quả làm cô rất hài lòng, “Không thừa một đồng nào.”
Lương Minh Hiên lặng lẽ cười.
Cô liếc mắt nhìn ra ngoài, xe đang chạy lướt qua những ngọn đèn đường cao lớn, sau đó quay đầu hỏi Lương Minh Hiên, “Chúng ta đi đâu vậy anh?”
Lương Minh Hiên trả lời, “Nơi có thể ngắm cảnh đêm.”
Trác Sở Duyệt đoán có lẽ là một nhà hàng có tầm nhìn ra ngoài trời, tuy nhiên khoảng mười phút sau, khi cô bắt đầu ngáp thì xe rẽ vào tầng hầm của một tòa nhà cao cấp ven sông, Trác Sở Duyệt ngừng ngáp.
Thang máy lên đến tầng ba mươi sáu.
Ngay khi bước vào cửa, Trác Sở Duyệt đã nhìn thấy hai chiếc ghế dùng để ngồi thay giày, đi theo những viên gạch lát sàn sáng ngời sẽ thấy một căn phòng nhỏ dành riêng để cất giày.
Bước vào phòng khách thì bắt gặp hai bộ ghế sofa bằng da siêu to khổng lồ, tiếp đến là một chiếc bàn tròn lớn dùng để mở tiệc được đặt nối liền với phòng ăn, trần nhà treo đèn pha lê sang trọng, bên cạnh phòng bếp là cái bàn dài được trải tấm khăn lên trên.
Trác Sở Duyệt bước tới ban công được làm bằng cửa kính dài sát đất, đứng từ đây nhìn ra xa là có thể thu được một nửa thành phố vào trong tầm mắt, những chiếc du thuyền với ánh đèn nê ông đang chậm rãi chạy trên sông, trông bé nhỏ như một món đồ chơi vậy.
Lương Minh Hiên nói không sai, đây là nơi tốt nhất để ngắm cảnh đêm.
“Sở Duyệt…”
Trác Sở Duyệt theo tiếng gọi của anh quay vào phòng bếp.
Cơm và ba món chính đã làm xong. Bát đĩa rất to, giống như trong nhà hàng vậy, có lẽ không được sử dụng nhiều, Lương Minh Hiên lau khô bát đĩa, ánh đèn rọi xuống khiến nó sáng long lanh.
Món ăn gia đình vô cùng đơn giản nhưng Trác Sở Duyệt ăn rất ngon miệng, ngay cả món cà chua cô không thích nhất cũng ăn hết sạch sẽ.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lương Minh Hiên khui một chai rượu vang đỏ rồi đổ vào bình chứa rượu.
Bọn họ cùng ngồi trên thảm trải sàn, cánh tay Lương Minh Hiên khoác lên ghế sofa sau lưng Trác Sở Duyệt.
Cô xoay ly rượu, uống một ngụm rồi hỏi, “Triệu Thành vẫn ở Thượng Hải hay là sau khi anh ấy nhét đầy đồ ăn vào tủ lạnh nhà em thì đi rồi?”
Lương Minh Hiên ngạc nhiên nhìn cô.
Trác Sở Duyệt khá đắc ý, “Trên hóa đơn thanh toán đều có chữ ký đấy nhé.”
“Cô bé này thông minh nhỉ.” Lương Minh Hiên xoa đầu cô, “Cậu ấy vẫn còn ở trong nước để giải quyết công việc giúp anh.”
“Anh ấy chưa kết hôn phải không ạ?”
“Hình như cậu ấy đang lên kế hoạch cho lễ ăn hỏi.”
Rượu vang đỏ hơi ngọt, còn có hương trái cây nên Trác Sở Duyệt quyết định uống thêm một ly nữa, “Yên tĩnh thật đấy, không có bất cứ âm thanh gì.”
Lương Minh Hiên nói đùa, “Có lẽ những người sống ở đây không thường về nhà.”
Cho nên Trác Sở Duyệt thì thầm cảm thán, “Kết hôn thật phiền phức.”
Nhưng Lương Minh Hiên vẫn nghe được, “Bởi vì phiền nên em sẽ không kết hôn sao?”
“Em cũng không nói vậy.” Răng cô chạm vào ly rượu, âm thanh vang lên thật trong trẻo, “Có điều dựa vào tình hình ở nhà anh, nếu tổ chức hôn lễ cho cậu con trai duy nhất như anh thì chắc chắn việc tổ chức sẽ phải cẩn thận lắm nhỉ?”
“Anh không phải con một.”
Trác Sở Duyệt ngạc nhiên, “Ai nói vậy, tại sao em không biết?”
Lương Minh Hiên bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của cô, “Anh có một đứa em trai cùng cha khác mẹ nữa, bình thường rất ít gặp nhau.”
Trác Sở Duyệt nhớ rõ mẹ anh vẫn khỏe mạnh, mà bố mẹ anh cũng không ly hôn. Cô chớp mắt, “Con riêng ạ?”
Anh suy nghĩ rồi nói, “Người nhà của anh, kể cả mẹ anh cũng biết đến sự tồn tại của bọn họ.”
“Nếu vậy tương lai anh ta sẽ tranh chấp quyền thừa kế với anh sao?” Cô hỏi, “Giống như chuyện ân oán của nhà giàu đều có diễn biến như vậy đấy.”
“Bố anh đã lập di chúc rồi, dĩ nhiên tương lai chưa chắc sẽ như vậy.”
Trác Sở Duyệt nghiêng đầu, “Đột nhiên em muốn hỏi bố xem ông ấy có lập di chúc không, hay là để lại cho em một khoản nợ.”
Lương Minh Hiên vuốt mặt cô, “Em muốn làm bố em tức chết à?”
“Không cần em chọc tức thì bố em cũng sẽ chết, mọi người đều phải chết mà, không phải sao?”
Nói xong thì cô im lặng, trong lòng thực sự trống rỗng.
Lương Minh Hiên quan sát cô, “Có phải em say không?”
“Em hơi cô đơn, đến lúc yêu đương rồi.”
Cô đã uống như sắp ngất đi.
“Sở Duyệt…” Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, bỗng nhiên dừng lại, không muốn đánh thức cô nữa rồi hỏi, “Em muốn yêu đương với ai?”
Trác Sở Duyệt lắc đầu, “Em không biết.”
Thế mà trong lòng cô lại nghĩ, hay là Cố Sùng Viễn đi.
Dù sao bỏ qua gương mặt, chỉ nói đến khí chất và cử chỉ thì anh ta khá giống Lương Minh Hiên, chạy đi đâu mới tìm được người thứ hai đây?
Nếu không, hay là cứ dứt khoát thổ lộ với Lương Minh Hiên xem sao, cô tin rằng cho dù có đồng ý hay không thì anh sẽ không làm tổn thương cô đâu…
Trác Sở Duyệt đột nhiên bừng tỉnh, cô vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi, “Lương Minh Hiên, anh là của em phải không?”
Đối diện với cô là đôi mắt dịu dàng của Lương Minh Hiên, Trác Sở Duyệt lập tức bị hút vào.
Khi hai người nhận ra mình đang hôn nhau thì họ đã hôn đến khi Lương Minh Hiên cởi áo sơ mi và ôm Trác Sở Duyệt thật chặt.
Lương Minh Hiên ôm cô bước vào phòng ngủ, giường rất cao và cực kỳ mềm mại.
Quần áo của cô được anh cởi ra từng cái một, đây là lần đầu tiên của Trác Sở Duyệt nên không tránh khỏi một chút trúc trắc, nhưng Lương Minh Hiên rất kiên nhẫn.
Bức rèm trong phòng chỉ kéo một nửa, Trác Sở Duyệt im lặng nằm trong lòng Lương Minh Hiên, được anh ôm bằng cả hai tay, ở đây có thể nhìn thấy các tòa nhà chọc trời đen kịt ở đằng xa, cô cảm thấy nếu thời gian dừng lại tại đây cũng không phải là không thể.
Lúc này đã hơn ba giờ sáng.
Lương Minh Hiên hôn lên trán cô, hỏi, “Anh lấy nước cho em nhé?”
Anh mặc quần dài, bước ra khỏi phòng rót cho cô một cốc nước ấm rồi trở lại.
Trác Sở Duyệt quấn chăn, từ trên giường ngồi dậy uống một nửa cốc nước.
Lương Minh Hiên nhận lấy cốc nước, uống hết sạch chỉ trong một ngụm rồi tiện tay đặt cốc lên đầu giường.
“Ga giường bẩn rồi, chúng ta đổi phòng nhé.”
Trác Sở Duyệt không đứng dậy nổi, chỉ nhìn anh với ánh mắt đáng thương.
Lương Minh Hiên lấy áo choàng tắm đưa cho cô, “Em mặc vào đi, đừng để bị cảm, anh sẽ ôm em.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!