Tôi thoát khỏi khung chat trên màn hình, mặc áo khoác xuống lầu.
Phó Chi Hành đã tới, cho dù đầu bên kia điện thoại là một thám tử tư có tinh thần trọng nghĩa hay một đứa học sinh tiểu học nhàm chán thì chắc hẳn sẽ không gửi tin nhắn cho tôi nữa.
Tuy nhiên tôi đã nhầm.
Khi tôi chuẩn bị về đến nhà, điện thoại của tôi đột nhiên rung một tiếng, cúi đầu nhìn lại thấy con thỏ kia.
[Đã nhìn ra chưa?] Con thỏ hỏi.
…Nhìn ra cái gì? Mấy bức ảnh mà thôi, chẳng lẽ muốn tôi nêu cảm nghĩ nữa chắc?
Một giây sau, con thỏ tự hỏi tự trả lời: [Vị hôn phu của anh ngoại tình rồi.]
…Ồ.
Tôi quay đầu nhìn về phía Phó Chi Hành, vừa vặn hắn cũng đang nhìn tôi, hỏi: “Ai vậy?”
“Trợ lý.” Tôi khóa màn hình lại, nói, “Chuyện làm ăn.”
“Muộn như vậy còn không cho em nghỉ ngơi, “Phó Chi Hành cười nhạo tôi nói, “Đúng là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc.”
Nói xong hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục lái xe.
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, rốt cuộc chưa trả lời con thỏ kia, cũng không hỏi Phó Chi Hành chiều nay hắn ở đâu.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, con thỏ liên tục báo cáo hành trình của Phó Chi Hành cho tôi.
Cũng không hẳn tính là báo cáo, chỉ khi nào Phó Chi Hành đến quán cà phê đó thì con thỏ mới nói cho tôi biết, mỗi một lần đều gửi hoặc là bức ảnh ô tô đậu trước cửa hoặc là bóng lưng mơ hồ của Phó Chi Hành, không có gì mới cả.
Sau khi bên kia kiên trì suốt một tuần, cuối cùng tôi rảnh đến nhàm chán, trả lời lại một câu: [Nếu anh ấy chỉ đi uống cà phê thì sao?]
Con thỏ không nói.
Cùng lúc đó, Phó Chi Hành càng ngày càng ít lắc lư trước mặt tôi.
Chim Sẻ Nhỏ mà hắn thích nhất trước kia cũng dần dần không còn được hắn nhắc đến.
Lần gần đây nhất hắn nhắc tới nói là Chim Sẻ Nhỏ sắp khai giảng, đang là sinh viên năm hai ở thành phố bên cạnh.
Tôi tỏ vẻ tiếc nuối cho cuộc chia ly sắp tới của bọn họ.
“Không sao, anh có con mồi mới.” Phó Chi Hành nói.
Tôi nhướng mày, “Ồ?”
“Theo đuổi được sẽ nói cho em biết, nếu không sẽ rất xấu hổ.”
Tôi giả vờ như hoàn toàn không biết gì, hỏi: “Có người mà anh cũng không theo đuổi được à?”
“Đương nhiên là không rồi.” Luôn luôn thuận lợi trên tình trường Phó Chi Hành nói, “Vấn đề thời gian thôi.
Chẳng qua người này quả thực rất khó theo đuổi.”
Có thể khiến hắn đánh giá “khó theo đuổi”, rõ ràng mọi phương pháp thông thường đều vô ích.
Trong đầu tôi không khỏi hiện lên khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng của nhân viên phục vụ quán cà phê, thầm nghĩ quả thật là dáng vẻ khó theo đuổi.
Tôi lại nhớ tới con thỏ không ngừng chụp lén Phó Chi Hành trong điện thoại di động—sẽ không phải là tình địch của Phó Chi Hành chứ?
Rất có thể là vậy.
Tối hôm đó lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn của con thỏ mà không kèm theo bức ảnh: [Anh thật sự không tin sao? Vị hôn phu của anh ngoại tình rồi.]
Tôi nhìn ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình trong bóng tối, xóa dòng chữ “Vậy thì sao?” Trong khung chat, đổi thành [Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?]
Trên màn hình hiện lên “Đối phương đang nhập” chớp hiện mấy lần, cuối cùng chỉ nhắn một câu ngắn gọn: [Tôi nghĩ anh nên biết.]
Những lời này phối hợp với ảnh đại diện con thỏ càng khiến người đối diện thêm vẻ ngây thơ.
Tôi suýt không nhịn được cười, cố ý trả lời: [Nhưng tôi tin tưởng vị hôn phu của mình hơn.]
Đối phương im lặng thật lâu.
Nhân viên phục vụ kia trông không lớn lắm, chắc hẳn người theo đuổi cậu ta cũng sẽ là bạn đồng trang lứa.
Một đứa trẻ chưa có kinh nghiệm không thể đọ sức với công tử nhà giàu ăn chơi già đời như Phó Chi Hành, có làm ra mấy hành động đáng yêu cũng có chút dễ hiểu.
Nghĩ như vậy, ảnh đại diện con thỏ trên màn hình xem ra cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tôi chuẩn bị để điện thoại xuống, con thỏ nhắn tin nhắn mới:[Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.]
[Chắc chắn như vậy, cậu thấy tận mắt à?] Tôi hỏi.
Thỏ trả lời vô cùng ngắn gọn: [Ừm.]
Tôi vốn chỉ vì nhàm chán mới tiện tay trả lời cậu ta.
Bây giờ cuộc nói chuyện đến đây rồi, dường như cũng không thể tiếp tục nữa.
Con thỏ thấy tôi không trả lời, bỗng đổi chủ đề nói chuyện: [Muộn như vậy rồi sao anh chưa ngủ?]
Tôi nhìn đồng hồ trên màn hình, 11:30.
[Giờ ngủ.] Tôi nói.
Bên kia cuối cùng cũng yên lặng, thành thành thật thật nhắn lại: [Còn gặp lại].
Hôm nay tôi ở nhà một mình.
Phó Chi Hành ăn cơm tối với tôi xong thì rời đi, nói tối nay bạn bè của hắn tổ chức trò chơi không thể không đi.
Đương nhiên tôi hiểu trò chơi là như thế nào.
Đám bạn xấu của Phó Chi Hành ai nấy đều là cặn bã, so với hắn chỉ hơn chứ không kém.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Đi Kẻo Muộn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Đi Kẻo Muộn, truyện Yêu Đi Kẻo Muộn , đọc truyện Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn chương mới