Sau khi kết thúc, Phó Chi Hành ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi rất lâu.
Những giọt nước mắt sinh lý được hắn coi như nỗi tủi thân, nhìn ánh mắt của tôi tràn đầy tự trách và áy náy, nhịn không được lập tức hôn lên trán tôi nói xin lỗi.
“Có phải anh mạnh quá rồi không…” Hắn hỏi.
Tôi còn chưa tập trung sau dư âm khi nãy, dựa vào lòng hắn gật đầu một cách mệt mỏi.
Sự thân mật ngay lúc này khiến tôi sinh ra một loại bản năng phụ thuộc vào hắn, bất giác ôm chặt lấy eo hắn, nói: “Không có.”
“Vậy em thấy không thoải mái chỗ nào không?” Hắn lại hỏi.
“Cũng không có.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của hắn, chủ động đưa môi của mình lên, nhẹ nhàng dán lên môi hắn: “Em rất ổn, không cần lo lắng cho em.”
Phó Chi Hành sững lại một lát: “Cục cưng… Mắt của em thật đẹp.”
Tôi không biết tại sao bình thường hắn nói lời ngon tiếng ngọt vậy mà lúc khen tôi thì lại luôn vụng về.
Ngoại trừ “Đẹp”, “Xinh đẹp”, “Mê người” thì hình như không tìm được từ nào khác.
Tôi nhắm mắt lại dựa vào lòng hắn, không có nói gì.
Sau đó sự mệt mỏi ập đến, Phó Chi Hành giống như đang dỗ đứa bé vậy, vỗ lưng của tôi dỗ tôi ngủ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ tôi nghĩ, ở tương lai có lẽ hắn sẽ là một người cha rất tốt.
Sau đó tôi lại nghĩ, bình thường hắn đối với người khác không có nhẫn nại như vậy, không biết tương lai có đứa bé nào có thể là ngoại lệ hay không.
Tôi đang nghĩ tới nghĩ lui thì bất giác ngủ mất rồi.
Cơ thể Phó Chi Hành rất nóng, thời tiết lạnh của thu đông thích hợp để ôm ngủ nhất.
Đã rất lâu rồi tôi không được ngủ ngon giấc, chiếc giường quen thuộc cùng với người quen thuộc đã cho tôi cảm giác an toàn khó tả.
Nhưng hình như Phó Chi Hành không ngủ ngon như tôi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, dưới mí mắt của hắn có quầng thâm, hỏi ra mới biết hôm qua hắn không ngủ cả một đêm.
“Anh không nỡ ngủ.” Hắn nói: “Anh nhìn em, cảm thấy rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc… Từ này vừa phát ra từ trong miệng Phó Chi Hành, có một loại cảm giác sai sai không thể tả được.
Hắn giống với tôi,, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó.
Từ trước đến giờ không có gì là không hạnh phúc, nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy.
“Em nằm kế bên anh, tóc mềm mềm, mắt và chóp mũi hơi đỏ.
Nhìn vừa ngoan lại vừa đáng thương, không giống em bình thường chút nào.”
Giọng Phó Chi Hành thì thầm, sờ tóc tôi một cách chậm rãi, nói: “Anh hận không thể cắn em một cái, ăn em vào bụng luôn nhưng mà anh không nỡ.”
Người chăn cừu cũng sẽ muốn ăn cừu của mình ư? Tôi nhìn Phó Chi Hành, lông mi chớp chớp trong vô thức..
“Cục cưng.” Hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ tôi: “Anh rất yêu em.”
Bây giờ cuối cùng tôi bắt đầu cảm nhận được, hắn nói yêu tôi là loại tình yêu đơn giản và bản năng nhất, không liên quan gì đến thân phận của tôi và cũng không liên quan đến hôn ước của chúng tôi.
Ngay cả khi tôi không phải là người bên cạnh hắn hai mươi mấy năm, hắn vẫn sẽ yêu tôi.
Loại cảm giác này có hơi kì diệu, giống như là một chuyện bình thường nhất, một thứ quen thuộc nhất bỗng nhiên trở nên xa lạ, mới mẻ vậy.
Hơn nữa không thể không phủ nhận là sự trải nghiệm mà Phó Chi Hành mang đến cho tôi rất tuyệt mỹ.
Trong hơn hai mươi mấy năm qua từ trước đến nay tôi chưa từng được trải qua loại cảm giác kỳ diệu này.
Thậm chí là nghĩ đến hình ảnh nhấp nhô của hắn tối qua cũng đã khiến cho cơ thể tôi nóng lên từng chút một.
“Chi Hành.” Tôi khoác chặt cổ của hắn, nhỏ giọng nói: “Em còn muốn… thử lại lần nữa.”
…
Cả một ngày trời, trên giường, ghế sô pha, phòng tắm… Phó Chi Hành không biết mệt mỏi mà đưa tôi đi khám phá những nơi khác nhau trong nhà.
Lần này người ăn tủy biết vị đã trở thành tôi rồi, chỉ là tôi không ngờ rằng một câu “Thử một lần nữa” của mình lại đổi lại một ngày hoang đường và uổng phí thời gian như vậy.
Từ tối rồi lại đến tối lần nữa, cả người tôi đã không còn chút sức lực để làm chuyện gì nữa nhưng Phó Chi Hành thì vẫn dồi dào tinh lực như cũ khiến tôi nghi ngờ hắn có thể tiếp tục không ngủ, không nghỉ ba ngày.
“Cục cưng, bình thường em luyện tập quá ít rồi.” Phó Chi Hành nói.
Tôi nằm trong bồn tắm lớn, xương cốt cả người gần như bị tê liệt mà nâng mắt nhìn lên một cách uể oải, nói: “Tuần nào em cũng luyện tập.”
Bồn tắm rất to, Phó Chi Hành ngồi đối diện tôi, kéo chân tôi để vào lòng, cứ một lúc thì lại véo vào chân tôi mà đùa nghịch.
“Sự luyện tập của em như mấy đứa nhỏ vậy..”
Hắn vừa nói vừa chọc vào lòng bàn chân của tôi.
Tôi theo phản xạ có điều kiện đạp nước một cái làm văng lên vài tia nước không lớn cũng không nhỏ.
“Đừng di chuyển.” Tôi hơi cáu.
“Không di chuyển thì không di chuyển.” Phó Chi Hành cúi đầu hôn lên mu bàn chân tôi: “Anh sai rồi.”
Trong hơi nước mù mịt, da của tôi hiện lên một màu hồng phấn không tự nhiên, có chỗ mỏng giống như cánh ve sầu, có chỗ thì gần như trong suốt, ngón tay cũng lưu lại các vết tích đỏ mờ mờ.
Tôi quay đầu nhìn bản thân mình trong gương bỗng nhiên nhớ lại bức tranh của Bouguereau.
“Cục cưng, màu da của em giống như thiên sứ trong tranh của Bouguereau vậy.” Ngay sau đó, Phó Chi Hành nói: “Thật xinh đẹp.”
Đối với cái sự ăn ý này thì tôi không bất ngờ đâu.
Ngoài tình ái và tình yêu ra thì tôi và Phó Chi Hành luôn có thể nghĩ đến những chuyện khác cùng nhau.
“Em nhớ anh không thích học thuật.” Tôi nói.
“Bọn họ vẽ theo nề nếp cũ quá.” Phó Chi Hành nói: “Nhưng mà bọn họ rất biết vẽ cơ thể người và da dẻ.
Tôi nghĩ rồi lại nghĩ: “Em chỉ biết tranh của bọn họ rất quý.”
Phó Chi Hành ngớ người một lát rồi cười khì khì, lay nhẹ chóp mũi tôi: “Em đáng yêu thật.”
“…”
Tôi không ngờ rằng cái từ này lại được Phó Chi Hành dùng lên người tôi, nên nhất thời mất khả năng nói.
Nhìn thấy tôi ngơ ngẩn, Phó Chi Hành cười rất vui vẻ vừa định nói gì đó thì điện thoại tôi để trên bệ vang lên.
Điện thoại cách Phó Chi Hành tương đối gần, hắn tiện tay cầm lấy, tôi hỏi: “Ai vậy?”
Phó Chi Hành không trả lời lại nhưng mà nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ ngay tức khắc.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Đi Kẻo Muộn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Đi Kẻo Muộn, truyện Yêu Đi Kẻo Muộn , đọc truyện Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn chương mới