Thứ hai phiên tòa thắng kiện cũng không bất ngờ lắm, tôi bảo trợ lý sắp xếp tiệc chúc mừng, tối mời ông Phương và luật sự cùng nhau ăn cơm.
Thẩm Nam Tự cũng đến rồi, đi theo sau lưng luật sư vào cửa.
Cậu ta mặc một bộ âu phục đúng quy tắc, chào hỏi tôi một cách đúng mực.
Tuy rằng tính cách của câu ta trầm hơn nhiều so với người cùng tuổi nhưng gặp được chuyện vui thì cũng không nhịn được mà lên mặt với tôi.
Sau khi ngồi xuống, nhân lúc người khác đang nói chuyện thì lặng lẽ đụng vào chân tôi ở dưới bàn.
Tôi nhướng mắt nhìn, cậu ta cởi áo khoác ngoài ra, còn chừa lại một chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Hai cái cúc áo được mở ra một cách tùy tiện, tay áo được xắn lên khiến người khác cảm thấy thoải mái và mát mẻ.
Trên mặt cậu ta cứ như đang chăm chỉ nghe người khác nói chuyện nhưng mắt lại liếc nhìn tôi hết lần này đến lần khác.
Khóe miệng mang theo nét cười nhàn nhạt, dường như đang ra oai với tôi: “Anh, hôm nay em thắng được trận kiện cáo đầu tiên.”
Ở dưới bàn, chân của cậu ta cứ một lúc lại cọ vào bắp chân tôi một lần, hành động không phải sàm sỡ mà giống như đang nghịch ngợm hơn.
Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt nên cứ để cậu ta làm bừa như vậy.
Trong lúc đi vào phòng vệ sinh, Thẩm Nam Tự cũng vào theo, ép tôi vào một góc hành lang, giả vờ khó chịu mà chất vấn tôi: “Sao anh không để ý đến em?”
Tôi ung dung nhìn trực diện cậu ta, hỏi ngược lại: “Ồ? Tôi không để ý cậu chỗ nào?”
“Em chạm vào anh, anh không để ý đến em, nhìn cũng không nhìn em.” Dáng vẻ của Thẩm Nam Tự cứ như đang bất bình.
“Tôi nhìn rồi.”
“Anh cũng không chúc mừng riêng em.” Cậu ta hắng giọng một cái: “Em còn đợi anh khen em nữa.”
Hành lang yên lặng không bóng người, tôi nhìn trái nhìn phải.
Sau đó nâng gương mặt hời hợt của cậu ta lên rồi hôn lên khóe môi của cậu ta một cái, nói: “Luật sư Thẩm, vất vả rồi.”
Tai của Thẩm Nam Tự chẳng mấy chốc đã đỏ lên rồi, khó chịu mà mở tròn mắt: “Anh trêu em.”
“Không phải cậu nói muốn được thưởng sao?” Tôi hỏi.
“Em…” Nhất thời cậu ta nghẹn lời, một lúc lâu mới lẩm bẩm đổi chủ đề: “Hôn cũng hôn không nghiêm túc.”
Tôi cười rồi cũng không có tiếp lời cậu ta, hỏi: “Xong vụ án này rồi, có thể nghỉ ngơi rồi chứ?”
“Ừm.” Cậu ta gật đầu: “Sở luật pháp cho em nghỉ rồi, chiều còn phát thưởng cho em nữa.”
Nói xong nghĩ đến cái gì đó: “Đúng rồi, em có mua quà cho anh.”
Tôi có hơi bất ngờ: “Cho tôi?”
“Hình như em chưa từng tặng quà chính thức cho anh.” Cậu ta móc từ trong túi ra một cái hộp quà đẹp bằng nhung, tâm trạng thấp thỏm: “Em đã chọn rất lâu, không biết anh có thích hay không…”
Tôi nhận rồi mở hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền kiểu dáng đơn giản, mặt dây chuyền hình đồng tiền tròn, có một chữ cái S được hợp thành từ kim cương nhỏ.
Là Thời, cũng có nghĩa là Thẩm.
“Em biết anh không thiếu cái gì, khiếu thẩm mỹ của em cũng không tốt bằng anh.
Nhưng mà em vẫn hy vọng trên người anh sẽ có một thứ thuộc về em.” Thẩm Nam Tự nói.
Tôi nhìn hiệu logo bên trên hộp quà, không phải là hiệu rẻ tiền nhưng cũng không đến nỗi là quá đắt.
Một sợi dây chuyền gần như vừa đủ tiền lương thực tập và tiền thưởng một tháng của cậu ta cộng lại.
Đột nhiên trong lòng tôi trỗi lên một cảm xúc khó tả, cảm động vì có được sự trân trọng và cũng có một chút niềm vui nho nhỏ, mắt nhìn dây chuyền rồi khẽ nói: “Quá lãng phí rồi.”
“Một chút cũng không.” Thẩm Nam Tự lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em sẵn lòng cố gắng hết sức để cho anh những thứ tốt nhất.”
“Nhưng mà bản thân cậu…” Tôi nghĩ cậu ta vẫn cần phải kiếm tiền sinh hoạt cho bản thân, không thể không lo lắng.
Thẩm Nam Tự nhìn ra tôi đang nghĩ gì, xoa đầu tôi rồi nói: “Bình thường em tiêu xài không nhiều, hơn nữa em có tiền thưởng và tiền kiếm được lúc trước, cộng lại cũng tiết kiệm được không ít.
Anh có nhớ lời em từng nói khong?”
Ánh mắt Thẩm Nam Tự dịu dàng, mang theo một chút sự buồn tủi: “Em vốn đã tính lên đại học sẽ đi ra nước ngoài trao đổi, đi học ở thành phố anh sinh sống.
Sau đó ở lại làm việc, cho nên em đã dành dụm rất nhiều tiền, đủ cho bản thân em sống ở bên ngoài một vài năm.”
Tôi và Thẩm Nam Tự có cuộc đời hoàn toàn khác nhau, tất cả những gì cậu ta nói tôi chưa từng trải qua.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nắm chặt cái tay mà cậu ta đang vuốt ve mặt của tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Rất cực khổ nhỉ?”
Thẩm Nam Tự ngơ người một lát, ánh mắt càng ngày càng sâu đậm.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Đi Kẻo Muộn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Đi Kẻo Muộn, truyện Yêu Đi Kẻo Muộn , đọc truyện Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn chương mới