Hôm nay rõ ràng là lễ Giáng sinh náo nhiệt nhưng trong nhà lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, cho dù nhìn thấy đối phương cũng chỉ làm như không thấy.
Lúc ăn sáng, tôi và Phó Chi Hành ngồi một bên, Thẩm Nam Tự ngồi đối diện tôi.
Phó Chi Hành cắm đầu ăn cơm.
cho dù trong chén là mì vằn thắn do Thẩm Nam Tự nấu hắn cũng không ý kiến gì.
Mà Thẩm Nam Tự thì luôn vô tình hoặc cố ý lén lút ngẩng đầu nhìn tôi, tôi chỉ làm như không nhận ra ánh mắt của cậu ta, tự mình cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Buổi sáng tôi suy nghĩ thật lâu, quyết định chưa hỏi bác sĩ trước mà là gửi tấm hình hôm qua cho một người bạn học Y.
Nhưng có thể cậu ta đang ăn Giáng sinh cho nên mãi vừa nãy mới trả lời tôi, hỏi: [Thuốc của cậu?]
[Cái này không quan trọng, cậu nói cho tôi biết đây là thuốc gì trước đã.] Tôi gõ chữ.
[À, cũng không có gì.] Cậu ta nói, [Cậu có thể hiểu nó là một loại thuốc giảm đau tim tác dụng nhanh loại nhẹ.]
Giảm đau… tim tác dụng nhanh?
Cho nên…
Tôi sửng sốt trong giây lát, từ từ gõ chữ hỏi: [Ý của cậu là, nó dùng để chữa bệnh tim sao?]
[Yep.]
[Cũng không thể nói là chữa được.
Nó không chữa hết bệnh tim, chỉ có thể làm dịu một ít triệu chứng đột phát.]
[Ví dụ như rối loạn nhịp tim do thức đêm và mệt nhọc, thiếu máu cơ tim.
Triệu chứng ban đầu của bệnh tim là tức ngực khó thở, tim đau thắt.]
Tôi nhìn khung tin nhắn trên màn hình, trong lúc nhất thời có hơi mờ mịt.
Rốt cuộc Phó Chi Hành bị như vậy là do không nghỉ ngơi đủ như lời hắn nói, hay là có triệu chứng ban đầu của bệnh tim?
Nếu như không nghỉ ngơi đủ, tại sao hắn lại lừa tôi nói tụt huyết áp? Tự hắn uống thuốc, nhất định hắn hiểu rõ là thuốc gì.
Tôi nghĩ suy nghĩ, bỗng một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua đầu tôi – Trước kia bác trai Phó bệnh tình nguy kịch phải nằm viện, chính là vì bệnh tim.
Tôi không tự giác nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chi Hành, hắn hồn nhiên không hay, phát hiện tôi nhìn hắn mới xoay đầu lại, hỏi: “Sao vậy cục cưng?”
Tôi lắc đầu, “Không sao.”
Hắn nhìn thoáng qua chén của tôi, “Không ăn được à?”
Bữa sáng của tôi dường như vơi không bao nhiêu, bây giờ càng không có tâm trạng để ăn, đành phải ừ một tiếng, “Không đói lắm.”
Thẩm Nam Tự cũng ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Không hợp khẩu vị sao…”
Trong lòng tôi nghĩ chuyện khác, cười qua loa với cậu ta nói: “Không có.”
Nói xong tôi tiếp tục cúi đầu nhắn tin cho cậu bạn bác sĩ, hỏi: [Thuốc này có an toàn không? Có tác dụng phụ không?]
[An toàn.] Bên kia nhanh chóng trả lời, [Hiện nay vẫn chưa phát hiện tác dụng phụ nào nghiêm trọng.]
Tôi yên tâm một chút, trả lời lại một câu đã biết cảm ơn rồi đặt điện thoại xuống.
Bây giờ tôi có thể phán đoán cơ bản, nếu chỉ uống một loại thuốc này, Phó Chi Hành hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Nhưng nghĩ tới bệnh tình của bác trai Phó, tôi lại không dám thả lỏng, suy nghĩ một lúc đứng dậy nói: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Hai người trên bàn đồng thời nhìn về phía tôi, vẻ mặt có chút ngây dại, nhưng dù vậy cũng không ai dám hỏi nhiều.
Tôi đi tới phòng làm việc gọi một cuộc điện thoại, đầu kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói trầm ổn truyền tới: “Ngài Tiểu Thời.”
“Ừ.” Tôi đi thẳng vào vấn đề, nói: “Anh giúp tôi tra một chút hồ sơ sức khoẻ của Chi Hành nửa năm nay, cả hồ sơ thăm khám nữa, chỉ cần đi gặp bác sĩ thì tôi đều muốn có.”
“Chuyện này…” Đầu bên kia hiếm khi lộ vẻ do dự: “Thứ đó khá riêng tư, điều tra có lẽ không ổn lắm.”
“Cho nên tôi mới nhờ anh.
“Tôi nói, “Còn nữa, nhớ đừng để người khác biết chuyện..”
Trong điện thoại im lặng một lát, đầu bên kia dù sao cũng có trình độ chuyên môn tương đối cao, chỉ suy nghĩ hai phút rồi đồng ý: “Vâng.”
Dựa trên thái độ ngày hôm qua của Phó Chi Hành, tôi có thể thấy hắn căn bản không định nói chuyện này cho tôi biết.
Nếu tôi trực tiếp hỏi hắn, hơn phân nửa hắn sẽ đùa cợt cho qua chuyện.
Không bằng tự tôi đi tra, nếu không có gì thì tốt, tôi sẽ giả vờ như không biết gì hết, còn nếu có thì tôi cũng có thể trực tiếp ném chứng cứ vào mặt hắn.
Cả ngày chỉ suy nghĩ mỗi chuyện đó, cả người tôi ngẩn ngơ.
Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự có lẽ vẫn nghĩ tôi còn giận chuyện hôm qua nên không ai chủ động tới làm phiền tôi.
Chuyện này thực ra càng tốt, tôi đỡ phải bịa ra một lý do có lệ cho bọn họ.
Chờ đến khoảng năm giờ thì tôi nhận được điện thoại.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Đi Kẻo Muộn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Đi Kẻo Muộn, truyện Yêu Đi Kẻo Muộn , đọc truyện Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn chương mới