Phó Chi Hành đi tới cửa, thản nhiên nhìn hai người vệ sĩ một chút, nói: “Ngay cả một người cũng trông không được.”
Hai người vệ sĩ cúi đầu xuống không dám nói lời nào, Phó Chi Hành nhíu mày lại: “Còn chưa biến nữa?”
“Vâng.” Hai người họ rốt cuộc cũng phản ứng kịp, buông Thẩm Nam Tự ra, không nói tiếng nào chạy đi.
Cửa phòng bệnh lại đóng lần nữa, Thẩm Nam Tự chống cửa chậm rãi đứng dậy, vừa đứng dậy một lúc, chợt bị Phó Chi Hành nắm cổ áo kéo dậy, ầm một tiếng đè lên tường.
“Chi Hành…”
Tôi muốn ngăn cản, Phó Chi Hành đã vung một quyền.
Một quyền này vững vàng đánh vào trên mặt Thẩm Nam Tự, máu thịt lẫn lộn be bét khiến trái tim tôi thắt lại.
Thẩm Nam Tự cắn răng, chỉ kịp rên lên một tiếng khổ sở, sau đó lại là quyền thứ hai tới, nặng nề đánh vào trên bụng của cậu ta.
Phó Chi Hành rất ít khi đánh nhau với người ta chứ đừng nói chi là ra tay tàn nhẫn như thế này.
Mỗi quyền mà hắn đánh ra, tôi đều sẽ theo phản xạ có điều kiện run rẩy theo một cái, nhịp tim cũng vì sợ hãi mà đập càng lúc càng nhanh.
“Mày còn dám nói, mày xem thử, con mẹ nó, mày đã làm gì rồi!”
Phó Chi Hành vừa nói vừa đánh ra thêm một quyền.
Từ đầu tới cuối, Thẩm Nam Tự đều không đánh lại, mặc cho Phó Chi Hành đánh cậu ta như đánh bao cát, thậm chí tôi hoài nghi là cậu ta đang cố ý, cố ý dùng phương thức này để Phó Chi Hành trút giận cho tôi.
“Mày còn nói yêu em ấy, còn nói thích em ấy?” Phó Chi Hành tóm lấy cổ Thẩm Nam Tự, tàn bạo hỏi: “Ngay cả quý trọng và bảo vệ mà mày cũng không làm được, mày dựa vào cái gì mà nói yêu!”
“Tôi… Khụ khụ…” Thẩm Nam Tự hít thở khó khăn, mặt và cổ căng tới đỏ bừng, hốc mắt cũng rưng rưng.
Ánh mắt của cậu ta lướt qua Phó Chi Hành rồi nhìn về phía tôi, chợt yết hầu như bị nghẹn lại, lăn xuống một dòng nước mắt.
“Anh trai…”
Phó Chi Hành từng chút từng chút lôi kéo cậu ta vứt xuống đất, bịch một tiếng, ngã sấp xuống đúng lúc đụng vào góc tường.
“Nam Tự.” Theo bản năng tôi đưa tay ra đỡ, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chi Hành nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Phó Chi Hành liếc tôi một cái, hơi thở khó kìm nén giống như còn chưa xả giận đủ.
“Thật sự xin lỗi…” Thẩm Nam Tự sờ tới tay tôi rồi nắm lại, chống đỡ tường, chậm rãi quỳ xuống chuyển tới bên cạnh tôi, nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
Dáng vẻ của cậu ta cực kỳ thảm hại, trên mặt mảng xanh mảng tím, tổn thương cũ chồng vết thương mới, tìm không thấy chỗ da hoàn hảo nào cả.
Tôi chưa từng thấy qua trường hợp thế này trong thực tế, nhất thời có hơi lo lắng, nhìn cậu ta nói không ra lời.
“Vừa rồi… Ở bên ngoài, em nghe thấy, nghe thấy anh nói… Nói rằng anh thích em…” Thẩm Nam Tự nhìn tôi, nước mắt lã chã tuôn rơi, nghẹn ngào hỏi: “Là thật sao?”
Tôi tròn mắt nhìn về hai tay nắm chặt của chúng tôi, không nói gì.
Nét mặt Thẩm Nam Tự biểu hiện vừa thống khổ vừa hoang mang, giọng nói cũng không hề lưu loát: “Nhưng mà vì sao, thích em rồi, còn muốn rời khỏi em…”
Vấn đề này chẳng phải khó trả lời, tôi nói: “Bởi vì có thứ quan trọng hơn.”
Thẩm Nam Tự quay đầu nhìn về phía Phó Chi Hành, hỏi: “Là anh ta sao?”
Tôi lắc đầu: “Không hẳn vậy.”
Đối với tôi mà nói, đã từng mơ màng thích Phó Chi Hành cũng được, sau đó vì Thẩm Nam Tự mà một lần nữa dấy lên sự rung động cũng chẳng sao, đều chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống, không đáng vứt bỏ thứ càng quan trọng hơn, ví như tự do, ví như bản thân, ví như cuộc sống an nhàn bình thản trong phạm vi tôi có thể khống chế.
Nhưng mà Thẩm Nam Tự, lại hiển nhiên là loại người coi tình yêu đặt lên trên tất cả.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Chi Hành, bốn mắt nhìn nhau, hắn rõ ràng cũng hiểu ý của tôi.
Phó Chi Hành siết chặt tay, hít sâu một hơi rồi nói: “Có việc gì thì gọi anh.”
Chờ khi hắn đi rồi, tôi chậm rãi rút tay bị Thẩm Nam Tự cầm, bình tĩnh nói: “Chi Hành bị bệnh rồi.”
Thẩm Nam Tự sửng sốt, không tin tưởng lắm: “Bệnh gì?”
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Đi Kẻo Muộn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Đi Kẻo Muộn, truyện Yêu Đi Kẻo Muộn , đọc truyện Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn full , Yêu Đi Kẻo Muộn chương mới