Sáu giờ chiều.
Trời nhanh tối hơn bình thường nên mới 6h mà tưởng như trời đã khuya từ lâu.
Tiểu Phàm sau khi đi la cà hàng quán vỉa hè cùng Trịnh Hân thì chạy ngay đến Long Môn.
Cô dù không muốn tới lúc này vẫn phải lê từng bước đến chỗ biệt thự Tiểu Phong:
“Cô đến muộn.”
Tiểu Phong ngồi trong nhà nhìn đồng hồ cơ tinh xảo trên tay lên tiếng trước.
Tiểu Phàm suýt giật nảy người khi nhìn thấy người con trai bên trong.
Cô nghĩ anh hôm nay sẽ không về biệt thự nên mới cả gan tới muộn:
“Tôi xin lỗi.
Tôi không để ý thời gian nên đến muộn.
Tôi sẽ đi làm bữa tối ngay.
Anh đợi một lát.” – Tiểu Phàm vội vàng trả lời rồi vào phòng bếp.
Thức ăn nhanh chóng được bày ra.
Tiểu Phong nhìn thứ đen đen, đỏ đỏ không rõ là gì trên đ ĩa mà nhớ lại mùi vị đồ ăn cô nấu trong thời gian đầu khi tới đây.
Muốn ám sát anh lần nữa!
“Thiếu gia mời dùng bữa.”
Anh ngồi xuống nhìn thức ăn lần nữa đợi cô gắp thứ gì đó đến đ ĩa của mình mới cầm đũa bạc lên, gắp bỏ vào miệng.
Ừm! dở như lần đầu tiên.
Tiểu Phong kết luận thứ trong miệng mình.
“Cậu không đi cùng Giai Giai sao? Tôi tưởng cậu và cô ấy đi chung.” – Tiểu Phàm buột miệng hỏi một câu.
“Ai?” – Tiểu Phong dừng tay, quay sang nhìn cô gái đang cúi gằm mặt xuống sắp đụng vào bàn đến nơi mà cau mày.
“Giai Giai.
Tôi thấy cậu và cô ấy đi chung xe đến trường sáng nay.”
“Không phải việc cô nên hỏi.” - Một bộ dạng lãnh đạm Tiểu Phong trả lời.
“Thịch”.
Tiểu Phàm nghe tiếng tim mình đập mạnh một cái, dội thẳng vào đầu óc cô.
Câu hỏi kia có bao nhiêu ngu ngốc.
Đúng, việc của cô đâu phải là biết mấy thứ như vậy cũng đâu có quyền gì được biết.
Ngay từ đầu hai người họ đã ở trên trời, còn cô chỉ ở dưới đáy làm sao có thể vươn tới tít bên trên.
Khoảng cách của cô và anh đã quá rõ ràng.
Chỉ là cô không muốn nhìn nhận nó.
Lần đầu tiên cô gặp Tiểu Phong anh ở lớp A, cô ở lớp F.
Chỉ vì lí do nghe có vẻ buồn cười mà anh xuống lớp này và ngồi ngay cạnh cô.
Biết đâu được một người suốt ngày kiếm chuyện với cô lại luôn là người cứu rỗi cô, đến mức cô phụ thuộc, cô nảy sinh hy vọng rằng anh sẽ tới đưa cô ra khỏi khu rừng đó.
Nhưng anh không tới, nó là kết quả rất hợp lí.
Câu nói của John làm cô thức tỉnh để cô nhìn thấy rằng bản thân đang làm chuyện vô nghĩa, với tới nơi xa, quá xa xôi kia.
Cô tưởng chừng đến gần với anh một bước thì anh đã chạy xa tít tắp rồi.
Cô đang ghen tuông, cô đang đau đớn.
Vì sao? Cô thích anh đến vậy, thích từ bao giờ cô còn chẳng nhớ nổi nữa.
Nhận được câu trả lời của Tiểu Phong, Tiểu Phàm cười gượng gạo che dấu cảm xúc bản thân vào trong lòng:
“Ha…ha.
Tôi hơi nhiều chuyện.
Cậu ăn tiếp đi tôi muốn đi dọn dẹp một chút.”
Rồi gần như chạy trối chết, Tiểu Phàm rời khỏi bàn ăn.
Mấy hôm sau, không biết vô tình hay cố ý Tiểu Phong luôn thấy Tiểu Phàm đang cố tránh mặt mình.
Cứ chỗ nào có anh thì cô đều biến mất hay xem anh là không khí mà đối xử.
Trước đây cô không hay sử dụng kính ngữ với anh vậy mà bây giờ cô lại luôn sử dụng nó.
Kiểu cung cung, kính kính, gặp anh thì người cúi gập 90 độ nhất quyết không ngẩng mặt lên kia làm anh thấy thật chướng mắt.
Ba ngày tiếp thep đó là ba ngày thi tháng nên học sinh đều vùi mình vào đống sách vở.
Đi đâu cũng phải vác theo một hay cả chồng sách đi theo hận không thể nhét hết vào trong đầu duy chỉ có lớp F là thảnh thơi hơn.
Thầy Trần bước vào lớp tiến tới bàn giáo viên rồi cất giọng thông báo:
“Chúng ta vừa thi xong cuộc thi tháng và hai tuần sau mới có kết quả.
Dù lần này kết quả thế nào cũng chúc mừng các em hoàn thành bài thi của mình.”
Câu nói trên không đủ sức khơi dậy hứng thú của đám học sinh phía dưới.
Tất cả đều gục đầu xuống mệt mỏi,ngủ gật trong giờ:
“Trong hai tuần này chúng ta sẽ được buông lỏng, không cần phải học môn nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất, truyện Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất , đọc truyện Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất full , Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất full , Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất chương mới