Phó Tây Phán đang yêu đương, chuyện này rõ ràng đến mức cả bệnh viện đều biết, đúng, chính là oanh động như thế đó.
Ngoại trừ đưa đón đi làm thì cứ hễ đến thời gian nghỉ là sẽ gọi điện thoại.
Có một lần, một y tá bên khoa Bạch Chỉ bị đau bụng do tới tháng đến khám.
Lúc nghỉ trưa nằm trong phòng chờ, đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Bạch Chỉ thấy vậy lập tức chỉnh điều hòa lên cao, sau đó lấy túi nước ấm trong ngăn tủ cho cô ấy.
Còn giúp y tá kia xoa huyệt đạo, lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Y tá kia lắc đầu: “Không muốn ăn cũng chẳng muốn cử động. Dù sao cũng không trực đêm, tan ca là có thể về nhà rồi, tới lúc đó lại tính sau.”
Bạch Chỉ lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Phó Tây Phán.
Không tới mấy phút sau, Phó Tây Phán đã mang theo một bát súp mì xuất hiện trước cửa khoa phụ khoa.
Bạch Chỉ lấy súp mì mua từ nhà ăn để lên bàn cho cô y tá kia: “Nhân lúc còn nóng hãy ăn một chút đi.”
Y tá gật đầu, vừa cảm động rớt nước mắt, lại vừa hâm mộ đến mức mai mắt đều lấp lánh.
Cô ấy sụt sùi húp hết tô ‘cơm chó’ nóng hổi của mình.
Y tá trưởng thấy vậy, lấy cùi chỏ thụi thụi ông chồng nhà mình: “Xem đi, suốt ngày cứ nghe anh kêu bận bịu này nọ, cái này không được, cái kia không xong. Anh bận cái gì ở khoa ngoại hả?”
Nam bác sĩ kia bĩu môi cúi đầu, đột nhiên không nói gì nữa.
Từ đấy, Phó Tây Phán trở thành ‘Bạn trai nhà người ta’ mà các bác sĩ, y tá hay lấy ra để đọ với bạn trai nhà mình.
Còn đối với các bác sĩ nam khác trong bệnh viện thì chỉ số ‘hận thù’ đối với anh lại tăng gấp bội.
Ngay cả bản thân Bạch Chỉ thật ra cũng rất kinh ngạc, trong lúc yêu đương EQ Phó Tây Phán không chỉ ngày càng phát triển như mông gắn tên lửa, còn ngoan ngoãn nghe lời giống như một chú Golden Retriever.
Có một lần, Bạch Chỉ ngồi trên sofa xem tivi, Phó Tây Phán vừa tắm xong ngồi bên cạnh lau tóc.
Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, lấy khăn lông trong tay anh, nói: “Phó Tây Phán, em lau tóc cho anh nha?”
Phó Tây Phán sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, nên anh ngồi xuống tấm thảm trước mặt Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ thích thú trùm cái khăn lên đầu anh, sau đó đặt hai tay lên vò loạn.
Sau đó, Phó Tây Phán cũng phải vất vả lắm mới sắp xếp lại ngay ngắn được ‘đống cỏ khô’ trên đầu.
Bỗng Bạch Chỉ tự dưng nhớ tới một trò chơi khi còn bé, cô lại liều mạng chà xát cái khăn, sau đó hai ngón tay nhón lấy các góc khăn rồi từ từ nhấc nó lên.
Ma sát sinh ra tĩnh điện, tóc của Phó Tây Phán sợi nào sợi nấy đều dựng đứng hết cả lên.
Cô cười hì hì lấy điện thoại, lại hạ mệnh lệnh mới: “Duy trì tư thế này, không được nhúc nhích. Em chụp cho anh một tấm lưu làm kỉ niệm.”
Phó Tây Phán bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó nở nụ cười với camera, thậm chí hết sức phối hợp làm động tác V.
Bạch Chỉ: “Nào, nói quả cà* đi……”
*茄子đọc giống “Say cheese”
Phó Tây Phán cố gắng mấp máy khóe miệng sắp nứt ra tới nơi: “Quả cà.”
Chụp được rồi. Bạch Chỉ bèn đưa điện thoại cho anh, “Anh xem, đẹp trai lai láng chưa.”
“Còn phải nói. Bạn trai em đương nhiên là đẹp trai nhất rồi.”
“Ặc”. Bạch Chỉ vươn tay vuốt lại tóc cho hắn, chế nhạo: “Không biết xấu hổ.”
Chơi được một lát lại đâm ra không dừng tay được luôn nên cô lấy máy sấy rồi lại ngồi tạo cho Phó Tây Phán thêm nhiều kiểu tóc quái đản khác.
Lúc thì buộc củ tỏi, lúc thì thắt một cái bím chỉa thẳng lên trời.
Cho dù có bị giày vò ra sao thì Phó Tây Phán đều rất phối hợp, không chút nào mất kiên nhẫn.
Anh cưng chiều quay đầu lại để cho Bạch Chỉ chụp ảnh dìm.
“A, Phó Tây Phán, lần sau em dẫn anh đi nhuộm tóc vàng nha.”
Phó Tây Phán không cần suy nghĩ đã đồng ý luôn: “Được.”
Anh sảng khoái như vậy cũng khiến Bạch Chỉ kinh ngạc.
“Anh không hỏi tại sao em muốn nhuộm tóc vàng cho anh à?”
“À…… Em muốn anh hỏi sao?”
Bạch Chỉ gật gật đầu.
Phó Tây Phán cười nói: “Được rồi. Vậy tại sao thế?”
Cô hắng giọng: “Bởi vì bộ dạng này của anh rất giống con Golden á.”
Nói xong lại đưa tay xoa loạn trên đầu hắn.
Lông vàng mềm mại, ngoan ngoãn, còn hay vẫy đuôi.
“Phó Tây Phán, sao anh lại trở nên nghe lời thế?”
Phó Tây Phán ôm cổ cô, mổ lên môi cái chóc “Bởi vì anh siêu thích em. Cho nên em nói cái gì, anh đều sẽ nói “Được”.”
Bạch Chỉ ngồi thẳng người, “Thật hay giả?”
Phó Tây Phán rất chân thành gật đầu, “Em có thể thử.”
Bạch Chỉ nâng cằm, suy tư một hồi nói: “Hôm nay em không muốn rửa chén.”
“Được.”
“Về sau em cũng không muốn rửa.”
“Được.”
“Cuối tuần muốn đi công viên trò chơi ngồi tàu lượn, anh chơi với em nha.”
Trò chơi đó là một hàng khoảng mười toa tàu nhỏ nối với nhau, lấy tốc độ cao đi xuyên qua chân núi.
Bởi vì Phó Tây Phán sợ ngồi xe, nhất là không gian hẹp, cho nên lần trước Bạch Chỉ đi khu giải trí chỉ có thể nắm tay anh đi ngang qua chỗ tàu lượn mà thôi.
Phó Tây Phán mím môi, khó xử gật đầu: “Được.”
Bạch Chỉ còn nói thêm: “Tối Lục Uyển Đồng hẹn em đi bar, em muốn đi.”
“Được.”
Lần này tốc độ Phó Tây Phán trả lời lại vượt xa tưởng tượng của Bạch Chỉ.
Cô giơ hai tay lên, chữ ‘Yeah’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã bị câu tiếp theo của Phó Tây Phán chặn họng.
“Nhưng phải dẫn anh đi theo.”
Bạch Chỉ giống như nắm được lỗ hổng rồi, kích động nói: “Thấy chưa thấy chưa, anh còn nói cái gì cũng nói ‘được’.”
“Anh cũng có nói không cho em đi đâu.”
Phó Tây Phán đứng dậy ngồi lên sofa, ôm lấy Bạch Chỉ, dựa đầu lên người cô: “Em đi nha, đi nha.”
“Anh ôm như vậy làm sao em đi?”
Phó Tây Phán cọ cọ lên vai cô, lại lặp lại mấy lần, nhưng không có ý buông tay.
Bạch Chỉ chịu thua, đành bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc đã rối bời của anh: “Không đi nữa.”
Phó Tây Phán sau khi yêu vào không chỉ mở kỹ năng mới là ‘làm nũng’, mà còn trở nên vô cùng dính người.
Đây cũng là chuyện Bạch Chỉ không ngờ tới.
Tối đó anh ôm gối gõ cửa phòng Bạch Chỉ, bộ dáng đầy vẻ tủi thân nói: “Anh vào được không?”
Bạch Chỉ ngồi dậy: “Ừm. Vào đi.”
Phó Tây Phán đứng bên giường, cúi đầu, cẩn thận hỏi từng chút: “Anh có thể ngủ chung với em được hay không?”
Anh sợ Bạch Chỉ hiểu lầm, lập tức bổ sung thêm: “Có em bên cạnh anh sẽ cảm thấy an tâm hơn, sẽ không gặp ác mộng.”
Bạch Chỉ nghĩ đến lần trước anh gào thét rồi tỉnh lại trong mơ, cả người chật vật đầy mồ hôi lạnh.
Trong lòng cô mền nhũn rồi gật đầu đồng ý.
Nhưng khi nhìn lại giường đơn của mình, đối với Phó Tây Phán cao mét tám mà nói có vẻ hơi nhỏ hẹp.
Cô ôm gối đầu, sửa lời nói: “Hay là vầy đi, qua bên anh ngủ được không.”
Hai người mới vừa cùng nằm xuống giường lớn thì ngay lập tức Bạch Chỉ đã hối hận.
Có lẽ là do quan hệ hiện tại của bọn họ có biến hóa.
Cho nên lúc nằm cạnh anh, mặc dù biết anh sẽ không làm cái gì nhưng vẫn khiến cô khẩn trương quá thể.
Ánh trăng chiếu vào phòng, ánh sáng mông lung tựa như phủ lên mọi đồ vật trong phòng thêm một tầng lụa mỏng.
Khuôn mặt Phó Tây Phán trong ánh trăng mông lung càng lộ vẻ thanh minh.
Bạch Chỉ không cần bắt mạch, chỉ nằm im như thế thôi cũng có thể đếm ra nhịp tim của mình một cách rõ ràng.
Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng xoay người, không nhìn anh nữa.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Phó Tây Phán đã ở sau lưng dùng giọng điệu vô cùng đáng thương hỏi: “Anh có thể ôm em một cái hơm?”
Bạch Chỉ trợn mắt, cự tuyệt: “Không được. Phó Tây Phán, anh vẫn còn đang trong thời gian thử việc đấy, đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Tại sao lại là thử việc?”
“Chính anh nói để em thử thích anh, cho nên hiện tại đương nhiên là giai đoạn thử việc rồi!”