Triệu Thanh Hoan nghe tiếng hít thở của anh, miệng từ từ bật ra một câu: “Tịnh Ngộ, anh không hận em sao?” Đây là lần thứ hai cô hỏi anh vấn đề này. Lần đầu tiên cô hỏi xong là sợ, lập tức thu hồi tin nhắn trên Wechat nên không có đáp án. Lúc này đây, Tịnh Ngộ cũng không trả lời. Triệu Thanh Hoan ra vẻ nhẹ nhõm rồi tự mình trả lời: “Tịnh Ngộ, nhất định là anh hận em đúng không, em trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, sau khi có được anh lại chia tay anh mà không có lý do gì, em thật sự đúng là người vô lương tâm.” “Ừm.” Tiếng nói trầm thấp của Tịnh Ngộ vang lên. Trong lòng Triệu Thanh Hoan lộp bộp một cái. Rồi sau đó, lại nghe thấy người đàn ông nói một câu: “Em rất là vô lương tâm.” Tịnh Ngộ ngồi dậy, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô, giọng nói nhẹ vô cùng: “Nhưng từ trước đến nay anh chưa từng hận em, Triệu Thanh Hoan.”
Triệu Thanh Hoan cũng nhìn anh. Từ trước đến giờ, anh vẫn là một người lạnh lùng không thể với tới, chỉ khi ở trước mặt cô mới có thể có tính tình tốt như vậy. Khi còn ở đại học, Giang Nhượng không chỉ ở trước mặt trêu chọc cô một lần: “Tiểu Thanh Hoan, cái mặt này của anh Ngộ lạnh lùng, tính tình không nóng không lạnh, em coi trọng anh ta ở điểm nào thế. Không bằng bỏ anh ta rồi cua anh đi, anh rất dễ cua.” Cô đều cười lắc đầu, cà khịa ngược lại: “Đó là anh không hiểu anh ấy, huống chi anh ấy sạch sẽ nha, đâu giống anh ba ngày đổi một bạn gái.” Triệu Thanh Hoan hiểu anh. Tịnh Ngộ, lúc tính tình anh tốt thì đều là muốn để người ta dỡ tim xuống, là lúc mê người. Thậm chí giờ phút này cô còn suy nghĩ, nếu lúc trước cô nói cho anh tất cả thì có phải cô sẽ không cần chia tay với Tịnh Ngộ nữa không. Tịnh Ngộ còn thích cô ư?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!