Bên cạnh Triệu Thanh Hoan là Nha Nha không ngừng kêu la ầm ĩ. “Tịnh Ngộ! Là Tịnh Ngộ! Tịnh Ngộ! Mama yêu con!” “Giang Nhược, Nhược Nhược, nhìn em này! Ở chỗ này!” “Hàn Chuẩn Cơ! A a! Khương Thành Huân!! Em yêu các anh!” Nha Nha còn kêu chồng mình ở cạnh kêu theo cô ấy, xong lại dùng vẻ mặt cười xấu xa đó nhìn Triệu Thanh Hoan: “Bảo bối Thanh Hoan, cậu hô cùng giúp tớ đi.” Triệu Thanh Hoan mang kính râm, nên giờ phút này Nha Nha không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt đông cứng của cô, khuỷu tay chọc cánh tay của Triệu Thanh Hoan, miệng khuyến khích: “Bảo bối Thanh Hoan, cậu đừng thẹn thùng mà. Ngày thường cậu đều bận đi diễn, không có cơ hội đến hội trường xem vũ đạo, hô lên mới thú vị. Hơn nữa mọi người đều đang hô, người khác vốn không nghe ra giọng của cậu được, cậu yên tâm đi.” Nói xong, Nha Nha lại múa may bảng đèn led trong tay rồi bắt đầu hô. “Tịnh Ngộ! Tịnh Ngộ!!! Con mẹ nó thật là lớn mà!”
“Tịnh Ngộ! A a a! Anh đẹp trai quá!” Trên sân khấu, Tịnh Ngộ đang hát ca khúc [Ám] thành danh của UMI. “Anh đã thấy pháo hoa lập loè đầy trời, cũng thấy đầy sao rơi xuống.” “Tình yêu của em như gió, như mưa, lại tựa như không khí không có cách nào gọt giũa.” “Dây cột tóc màu đó còn đang bay trong không trung, em yêu anh, lại không yêu anh.” “Anh từng trằn trọc, từng mong muốn đoạt được ngay tức khắc.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!