Hình dáng không nói chuyện của Tịnh Ngộ khiến Triệu Thanh Hoan trong lòng không yên. Triệu Thanh Hoan giờ giống như người sắp ra pháp trường hành quyết vậy. Vì vậy, Triệu Thanh Hoan mệt mỏi phất tay, xoay người đi vào tiểu khu. Tịnh Ngộ đứng đó nhìn bóng lưng khuất dần của cô, khẽ cụp mắt xuống. Anh nhớ lại những gì cô đã nói trước đó. “Tịnh Ngộ, không phải anh vẫn còn thích em đó chứ, chúng ta.... Cũng đã chia tay 4 năm rồi ” Lúc này, anh mới nói nhỏ “không phải 4 năm, là 3năm 11 tháng ” Bên kia, Triệu Thanh Hoan về đến nhà, vừa chào hỏi dì Lưu, vừa đem áo khoác cởi ra, dì Lưu nói nhỏ “Triệu tổng tới rồi, sắc mặt không được tốt lắm, đang ở trong thư phòng chờ cô đấy ”
Tâm trạng Triệu Thanh Hoan như bị dội một gáo nước lạnh, đi lên thư phòng trên lầu. Không gõ cửa gì, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào. Triệu Tranh đang lật xem album ảnh trên tay, nhìn Triệu Thanh Hoan đi vào, ông đặt album lên bàn, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Triệu Thanh Hoan thành thật ngồi xuống. “Tần Thì về rồi, bữa cơm ở nhà cũ hôm thứ 6 này, là do bà Tần chuẩn bị ” Triệu Tranh nói thẳng, nhìn người đang lơ đãng trên ghế sô pha “con nên biết phải làm như thế nào rồi chứ. ” Triệu Thanh Hoan nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nói “con không thích Tần Thì. ”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!