Triệu Thanh Hoan giống như dùng một quả đấm đánh vào bông vậy. Tức chết mà. Vì vậy, cô cố gắng lý luận với tên điên trước mặt này, một cách thật bình tĩnh. "Tần Thì, anh không thể đổi người à? Nhà họ Triệu có nhiều người như vậy, Triệu Thanh Vi từ nhỏ đã thích anh rồi." Tần Thì nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, lạnh lùng nói: "Anh không thích cô ấy. " " Nhưng anh cũng không thích tôi mà. "Triệu Thanh Hoan buột miệng nói. Lời vừa nói ra, bốn mắt nhìn nhau, im lặng trong giây lát. Sau đó, Tần Thì cười một tiếng, “Sao hả, bạn trai cũ của em vừa mới về nước, nên muốn phủi sạch quan hệ với anh?”
Vẻ mặt của Triệu Thanh Hoan vẫn rất tức giận, cố gắng che giấu lương tâm cắn rứt của mình. “Không liên quan gì đến anh ta.” “Chia tay đã bốn năm rồi, mà vẫn rất nhớ mãi không quên, Triệu Thanh Hoan, nhìn không ra em lại si tình như vậy đấy.” Giọng điệu mỉa mai của Tần Thì, hoàn toàn không có tin cô , "Một loạt các bạn trai cũ trước anh ta, không phải đều vô tâm vô phổi hết à?" Anh hơi quay người sang một bên, tùy ý lấy trong túi quần ra một điếu thuốc lá, rồi lại lấy bật lửa ra châm. Chiếc bật lửa được làm theo yêu cầu, vốn có màu bạc, vì dùng lâu ngày nên nó trông hơi bị xỉn màu. Triệu Thanh Hoan diễn xuất nhiều năm như vậy rồi, cô che giấu cảm xúc rất tốt, chỉ thấp giọng đe dọa “đợi lát nữa trước mặt bà nội, đừng có nói linh tinh, anh ta về nước phát triển, tôi cùng anh ta cũng không có quan hệ gì cả ”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!