Lúc Phó Cảnh Sâm đẩy cửa ghế lô đi vào, thấy người ngồi đó thì ngây ra một lúc, sau đó anh kinh ngạc nói: "Why it's you?" (Tại sao lại là anh?)
Johnson cùng ngạc nhiên, nhìn về phía Lục Tinh, vội hỏi: "Anh ta là bạn trai cậu à?"
Lục Tinh không ngờ họ sẽ kinh ngạc như vậy, cô hoang mang, nhíu mày đầy ngỡ ngàng: "Hai người..."
Ánh mắt của cô di chuyển qua lại giữa Phó Cảnh Sâm và người đó, "Hai người quen biết nhau à?"
So với người đang kinh ngạc kia, Phó Cảnh Sâm bình tĩnh hơn nhiều, anh nhếch mép: "Gặp nhau một lần."
Anh ta gần như mở miệng cùng lúc với anh: "Đánh nhau một trận." Lục Tinh: "..."
Diệp Hân Nhiên: "..."
Phó Cảnh Sâm đánh nhau? Lục Tinh không thể tưởng tượng nổi, trừng to mắt nhìn anh, đến giờ cô chưa từng thấy anh đánh nhau, cũng không tưởng tượng nổi bộ dạng của anh lúc đánh nhau, trong lòng cô tràn đầy thắc mắc: "Đây là lần đầu tiên cậu tới Trung Quốc, hai người đánh nhau lúc nào?"
Thấy Phó Cảnh Sâm ôm Lục Tinh, Johnson nhịn không được nhìn anh từ trên xuống dưới, cũng đã hiểu rõ, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng chầm chậm thu lại.
Trong đầu Lục Tinh chợt nhớ tới một chuyện, nhìn về phía người đó, vội vàng hỏi: "Có phải năm năm trước không? Thời gian tôi nằm viện?"
Cô nhớ có một lần Johnson mặt mũi bầm dập xuất hiện trong phòng bệnh, cô hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, lúc đó anh ta chỉ nói đánh nhau một trận với người khác, vì thế người đó chính là Phó Cảnh Sâm sao? Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm cô.
Cho nên, lúc đó anh đã thấy cô, đúng không?
Johnson giơ tay ra, nở nụ cười: "Ừ, không ngờ chúng ta đã sớm gặp nhau.
Trung Quốc có câu nói, gọi là không đánh nhau thì không quen biết?"
Anh ta nghiêng người nhìn về phía Diệp Hân Nhiên, không chắc lắm hỏi: "Đúng không?"
Diệp Hân Nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy."
Phó Cảnh Sâm chìa tay với anh ta, cười nhạt nói: "Phó Cảnh Sâm, hoan nghênh đến Trung Quốc."
Johnson bắt tay với anh, nhếch đôi lông mày rậm, vẻ mặt khoa trương: "Haizz, trước đây khi Lucie từ chối tôi, tôi rất tò mò, người cô ấy thích rốt cuộc là ai, thì ra chúng ta đã gặp rồi."
Anh ta nhìn về phía Lục Tinh, cười nói: "Lucie, cậu thật có mắt nhìn."
Lục Tinh cong môi cười cười, trong lòng còn rất nhiều câu hỏi, cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm.
Ngẫm nghĩ, buổi tối về phải hỏi anh thôi.
Ba người họ uống rượu, không thể lái xe, dạ dày Diệp Hân Nhiên hơi khó chịu, cô nhìn Lục Tinh: "Tớ về nghỉ ngơi trước, xe của cậu để lại đây sao?" Lục Tinh nhíu mày: "Cậu không sao chứ?"
Diệp Hân Nhiên cười cười: "Tớ có thể có chuyện gì chứ, trở về uống thuốc ngủ một giấc thì ổn rồi."
Nhìn cô ấy quả thật không giống như có chuyện gì, Lục Tinh yên tâm, nhịn không được dặn dò: "Cậu về thì đừng uống rượu."
"Biết rồi biết rồi, đảm bảo không uống." Diệp Hân Nhiên phẩy phẩy tay.
Phó Cảnh Sâm gọi Diệp Hân Nhiên đang định gọi xe taxi lại, tìm một người lái xe cho cô ấy, Diệp Hân Nhiên ngồi trên xe của Lục Tinh đi về trước.
Lục Tinh ngồi ở phía sau với người kia, Phó Cảnh Sâm híp mắt nhìn cô một cái, không nói gì, khởi động xe lái đến khách sạn Khải Duyệt.
Johnson nói chuyện phiếm với Lục Tinh: "Tâm trạng tiểu thư Hân Nhiên có vẻ không tốt lắm, cô ấy xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Tinh suy nghĩ, nói cho anh ta biết: "Cô ấy vừa thất tình, vừa bị công ty sa thải, nên tâm trạng không tốt lắm."
"Thì ra là như vậy, chẳng trách tôi thấy sắc mặt cô ấy không tốt." Johnson hiểu rõ, im lặng vài giây, "Thật ra tôi cũng từ chức rồi, cha tôi muốn tôi quay về công ty ông ấy làm, tôi không muốn đi, lần này hiếm khi có thời gian rảnh, muốn đi du lịch một thời gian ngắn, nghĩ đến cậuở Trung Quốc, tôi liền đến đây."
"Vì sao lại từ chức?" Lục Tinh hơi kinh ngạc.
"Do công ty xảy ra vài chuyện, bầu không khí trở nên rất kỳ quái, tôi muốn đổi môi trường làm việc." Johnson cười vang, "Trung Quốc rất tốt, tôi nghĩ tôi sẽ ở đây rất lâu rồi mới về."
Phó Cảnh Sâm nghe thấy câu nói đó, lông mày nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào kính chiếu hậu, dừng trên mặt Lục Tinh, cô dường như không để tâm đến.
Lúc trước khi cô đến trường, chưa từng có quan hệ thân thiết với nam sinh nào như vậy, cũng rất ít khi đùa giỡn với nam sinh, nhưng với người trước mặt cô buông lỏng thoải mái, hai người nói tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, trò chuyện rất vui vẻ, có lẽ đã quên đi sự hiện diện của anh.
Loại cảm giác này khiến anh rất khó chịu.
Khách sạn Khải Duyệt là sản nghiệp của Phó thị, Phó Cảnh Sâm thu xếp đặt phòng, sắp xếp cho quản lý đại sảnh dẫn Johnson về phòng nghỉ ngơi, nhìn anh ta đi vào thang máy mới dẫn Lục Tinh rời đi.
Lục Tinh liên tục ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh hơi lạnh nhạt, nhịn không được hỏi: "Anh không vui sao?"
Phó Cảnh Sâm nhét cô vào trong xe, quay người ngồi vào ghế lái, nghiêng người nhìn cô chằm chằm vài giây, đột nhiên vòng qua eo ôm cô vào trong lồng ngực, cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn cô.
"A..." Cô nhỏ giọng ưm, hé môi.
Cô uống rượu, giữa môi và răng lưu lại mùi rượu nhàn nhạt, mùi trên người cô là hương thơm quen thuộc của anh, tất cả những thứ này khiến nụ hôn của anh càng sâu.
Thật lâu sau, khi Lục Tinh cảm thấy mình thiếu oxi muốn tắt thở, anh mới buông cô ra, thở gấp trên cổ cô.
Cô không ngờ anh lại đột nhiên hôn cô mãnh liệt như vậy, hỏi anh một câu, không có đáp án, chẳng lẽ là... Một lời không đủ?
Nhưng cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.
Phó Cảnh Sâm hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, hơi ngẩng dậy cúi đầu nhìn cô, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô, thấp giọng nói: "Chúng ta về thôi."
Lục Tinh trừng mắt nhìn, giữ chặt tay anh.
Phó Cảnh Sâm nhìn cô, Lục Tinh nhỏ giọng nói: "Sau khi về, em có lời muốn nói với anh... Còn có chuyện muốn hỏi anh."
"Đúng lúc anh cũng có lời nói muốn nói với em." Anh khẽ cong công, vuốt vuốt tóc cô, kéo dây an toàn cho cô.
Lục Tinh nhìn một bên mặt đẹp trai của anh, đột nhiên xúc động, hôn một cái lên mặt anh.
Trong phòng khách, Lục Tinh ngồi trên đùi Phó Cảnh Sâm, bị anh giữ chặt trong lồng ngực.
Cô ôm cổ anh, thấp giọng hỏi: "Lần đó em nằm viện, anh nhìn thấy em sao?"
Năm năm trước, cô vẫn còn kiêm chức làm trợ lý nghệ sĩ, bị nhân viên công tác ở studio gọi đi giúp sắp xếp đạo cụ, khi đó đang quay một bộ phim về khoa học viễn tưởng, đạo cụ của bọn họ được làm như thật, cũng rất nặng, lúc đó có một nhân viên công tác tay đang cầm đạo cụ thì trượt tay một phát, đạo cụ hàn bằng sắt thép kia cứ như vậy đập vào đầu cô.
Cô chỉ cảm thấy đầu có tiếng nổ ong ong, chất lỏng ấm nóng từ trán chảy xuống, nhân viên công tác hoảng sợ hét một tiếng, cô liền ngất đi.
Lúc tỉnh lại thì đang nằm ở bệnh viện, não bị chấn động, còn phải may vài mũi.
Hà Diệc Sâm và bạn gái anh ta ở trước giường bệnh, lúc cô vừa đến New York, Hà Diệc Sâm dẫn cô đi làm thủ tục, nhân viên nhà trường yêu cầu số điện thoại liên hệ cũng là lấy số của anh ta, khi trong trường học, cô xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ có người thông báo cho anh ta trước tiên.
Phó Cảnh Sâm nhìn cô, thấp giọng nói: "Diệc Sâm gửi cho anh tấm hình em máu chảy đầy đầu."
Chắc chắn cô không biết, lúc anh thấy tấm hình đó đã đau lòng, khó chịu thế nào, nôn nóng đến phát điên, chỉ hận không thể lập tức chạy tới bên cạnh cô, loại tâm trạng này, bây giờ nhớ lại mà trong lòng vẫn đau âm ỉ như cũ.
Anh mở điện thoại, tìm kiếm tấm hình đó.
Lục Tinh thấy tấm hình đó thậm chí còn bị dọa sợ, cô lặng lẽ liếc anh một cái: "Cái này... Ai chụp vậy? Sao lại dọa người như thế..."
Không thể nào do Hà Diệc Sâm chụp đúng không? Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn do bạn học của cô chụp rồi.
Phó Cảnh Sâm mấp máy môi, liếc nhìn tấm hình, ôm chặt cô, hít một hơi thật sâu: "Em cũng biết dọa người? Vậy em có biết khi anh nhìn thấy tấm hình này thì có tâm trạng gì hay không?"
Anh cũng bị dọa sợ đến vậy sao? Lục Tinh ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Thật ra chỉ là do máu chảy hơi nhiều thôi, không có chuyện gì lớn, em chỉ ở bệnh viện một thời gian ngắn, không để lại di chứng nào."
"Anh nhìn thấy em, vậy tại sao không để em nhìn thấy anh..." Cô bĩu môi liếc anh, hơi giận dỗi.
Cô còn tưởng anh thật sự mặc kệ cô.
"Anh sợ anh không nhịn được mà lôi em về." Phó Cảnh Sâm trầm giọng nói, "Lúc anh đến bệnh viện đã là đêm khuya, em ngủ rất sâu, sắc mặt yếu ớt, anh nghi ngờ liệu quyết định của mình có phải sai rồi không."
"Lục Tinh, anh cũng có lúc sợ hãi." Anh ôm cô thật chặt.
Anh sợ khi Lục Tinh mở mắt ra, trong ánh mắt tràn ngập oán hận.
Chỉ có điều cô mới 19 tuổi, anh không thể nào đòi hỏi cô phải tha thứ cho anh.
"Khi đó anh không có cách nào đưa em về, vì vậy chỉ có thể thừa dịp em ngủ rồi nhìn lén, trước khi em tỉnh lại thì rời đi."
Lục Tinh im lặng nhìn anh, một lúc sau nhỏ giọng hỏi: "Vậy... chuyện đánh nhau thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!