Thời gian tựa như ngừng lại, tất cả người trước mặt đều dừng bước.
Amanda cười nhạt: “Bắt tôi, không dễ dàng như vậy!”
Nói xong, kéo Lăng Vi lui về sau. Lôi Tuấn sau lưng cô ta chỉ có thể ném súng, tránh đường. Vì anh Đình giao phó, vạn ngàn lần không được đả thương tới Lăng Vi.
Lăng Vi lại bị bắt giữ, lửa giận trong lòng bay lên!
Cô đè nén lửa giận trong lòng, không sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đám người đối diện. Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, Lăng Vi nháy mắt phải với anh.
Ánh mắt Diệp Đình chợt rét, nhìn cô chăm chú.
Cô muốn làm gì?
“Đừng làm loạn!” Anh quát khẽ.
Nhưng cô không nghe khuyên bảo, vẫn quật cường nhìn anh.
Lăng Vi đột nhiên kéo tóc Amanda, dùng sức kéo xuống.
“A!” Amanda bị kéo tóc đau hét lên!
Tất cả mọi người đều hút khí lạnh.
Amanda vừa tức vừa hận, ngón tay phát lực, bóp cò về phía Lăng Vi.
“Đùng ——” Một tiếng súng vang!
“A!” Nhưng Amanda kêu thảm thiết.
Diệp Đình nổ súng bắn trúng tay phải của Amanda!
Tay phải Amanda bị đạn bắn trúng, máu dính đầy mặt Lăng Vi.
“A! Fuck!” Tay phải Amanda bị thương, máu chảy ra ngoài như suối, đau đến mức cô ta gào khóc thảm thiết.
Súng trong tay rơi xuống đất, viên đạn lướt qua da đầu Lăng Vi, róc một lọn tóc của cô.
Mặc dù đau, nhưng Amanda xoay người lăn một vòng, tay trái lấy súng, lại nhắm vào Lăng Vi.
Với tính cảnh giác của Simon, muốn bắn trúng anh là tuyệt không thể nào, nên Amanda liều chết phải kéo một người theo cô ta chịu tội thay.
Lăng Vi thấy cô ta giơ súng, trong lòng cả kinh!
Lúc này, cô không chuẩn bị, muốn tránh đã không còn kịp.
Mạng nguy cấp, đột nhiên thấy người đàn ông mạnh mẽ áp mình xuống như vạn quân đo núi!
Diệp Đình giống như con sư tử nổi giận! Anh đưa tay đấm vào mắt Amanda giống như sấm sét.
Khí thế anh mạnh mẽ, đằng đằng sát khí, một quyền liền ghim Amanda lên cây.
“Ách… Ư…” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!