Diệp Đình nắm cổ tay cô, kéo ra cửa sau, đè đầu cô, nhét vào trong xe: “Tính tình vừa thúi vừa cứng, cô ở trong hầm phân quá lâu?”
Cô hất tay anh ra: “Hai ta ai ở trong hầm phân quá lâu? Anh mới vào nhà vệ sinh thắp đèn tìm phân!”
Diệp Đình: “…”
Mở cửa ra, Lăng Vi cảm thấy gió đập vào mặt…
“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ mở điều hòa!”
Cô nhấc chân lên xe.
Không gian Rolls Royce xa hoa rộng rãi, màu nâu nhạt làm chủ.
Lăng Vi tùy tiện dựa vào ghế ngồi thật dài.
“Điêu biết hưởng thụ như vậy!” Cô đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình.
Vừa rồi lúc cô lái xe không mở điều hòa, cả người ướt đẫm, lúc này bị gió lạnh trên xe thổi tới, liền hắt xì.
Diệp Đình chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, cởi ác khoác âu phục ra, đi tới cửa sau, ném lên người cô.
“Không được cảm, tránh lây cho tôi.”
Lăng Vi trừng anh: “Nếu anh không nói chuyện, tôi còn có thể cảm động.”
Anh hừ lạnh: “Tôi sợ cô cảm động, tránh cho cô dây dưa tôi. Điều này cũng không nhìn ra được? Chỉ số thông minh đâu rồi?”
Đồ xấu xa!
Lăng Vi lanh lợi đáp trả: “Yên tâm! Tim bà đây làm từ đá.”
“Ừ, quả thật…” Anh nghiêm túc gật đầu: “Đá trong cầu tiêu.”
“…” Lăng Vi thiếu chút nữa bị nghẹn chết, hung tợn nói: “Lăn!”
Lười cãi với anh.
Cô lấy áo khoác âu phục của anh, cũng không khách sáo, trực tiếp đắp lên người.
“Ha ha…” Anh đột nhiên cười rét lạnh, cố ý gác tay lên cửa xe nhìn cô.
Mặt đầy vân đạm khinh phong: “Lăn là một kỹ thuật làm việc, phân trường hợp, phân địa điểm, phân hành động. Cô muốn lăn đi đâu cùng tôi? Làm sao lăn? Tư thế gì, động tác gì? Cô thích trước hay là sau.”
Áo sơ mi trắng của anh cởi ra hai nút, lồng ngực quyến rũ lộ ra ngoài.
“Không biết xấu hổ!” Lăng Vi xoay mặt đi, làm bộ ngắm phong cảnh.
“Sao không biết xấu hổ? Tôi nói gì? Chính cô suy nghĩ không trong sáng mà thôi.” Diệp Đình giễu cợt cười một tiếng.
Anh dừng lại, cố ý ngắm ngực cô: “Dĩ nhiên, cô có một bộ ngực đẹp là đủ rồi, không cần suy nghĩ, cũng không cần chỉ số thông minh.”